“Nói dối! Trên người Triệu Thanh Vân không có thương tích, Ông Bình Phương cũng không có sở thích như vậy.”
Triệu Hướng Vãn nhạy bén quan sát, lời chất vấn mạnh mẽ của Chu Phi Bằng khiến Phan Quốc Khánh hoảng hồn, người cảnh sát ban nãy còn ôn hoà với mình bây giờ lại đột nhiên trở nên hung hăng. Phan Quốc Khánh không biết đã xảy ra chuyện gì, cố gắng sửa chữa lại, nhưng không ngờ càng nói lại để lộ nhiều sơ hở.
“Cái đó… là sự gợi cảm của vợ chồng, Ông Bình Phương chỉ thích làm thế với tôi, các người đừng truy hỏi thêm nữa.” Phan Quốc Khánh giãy giụa một lúc, chiếc mũ bông trên đầu tuột xuống, để lộ một quả đầu trọc.
Trời rất lạnh, thế mà người lại để đầu trọc, chuyện khác thường chắc chắn có biến.
Nghĩ đến ở hiện trường vụ án chỉ phát hiện mỗi Ông Bình Phương và lông của Triệu Thanh Vân, trong lòng Hà Minh Ngọc càng nghi ngờ hơn.
Nhưng đây cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
Triệu Hướng Vãn đã đạt được mục đích, yên lặng đóng quyển sổ tay lại, chỉ cần khiến Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc nảy sinh nghi ngờ với Phan Quốc Khánh là được, việc tra án sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Rời khỏi nhà Phan Quốc Khánh, Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng đều đồng loạt nhìn Triệu Hướng Vãn.
“Triệu Hướng Vãn, cô nghi ngờ Phan Quốc Khánh g.i.ế.c người sao?”
“Không phải anh ta không có thời gian gây án sao?”
“Đúng thế, cho dù chúng ta có nghi ngờ, nhưng anh ta lại không có thời gian gây án.”
Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của bọn họ mà chỉ nói: “Đi thôi, đi tìm Tiền Chấn Nghiệp tìm hiểu tình hình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Phi Bằng đã ngầm thừa nhận vị trí chỉ huy của Triệu Hướng Vãn, ba người hỏi địa chỉ nơi ở của Tiền Chấn Nghiệp, tiện thể điều tra quan hệ của anh ta và Phan Quốc Khánh, tra ra được một thông tin cực kỳ thú vị.
“Trước kia cũng không thấy hai người họ có mối quan hệ tốt đẹp gì, trái lại lần này, sau khi Phan Quốc Khánh đi công tác trở về, hai người lại trở nên thân thiết.”
“Ở trong nhà máy, Tiền Chấn Nghiệp bán được rất nhiều hàng, thế nhưng anh ta lại là một tên nghiện rượu, cũng đã bị xử phạt nhiều lần. Nếu không phải vì thâm niên làm việc lâu năm, e rằng đã bị đuổi rồi.”
“Ôi, chính là căn đó đó. Với tư cách là đàn anh, Tiền Chấn Nghiệp được phân cho căn nhà một tầng được xây dựng sớm nhất trong nhà máy, căn nhà hai phòng ngủ ở phía đông chính là nhà anh ta đấy. Chiếc xe chở hàng đậu dưới đất cũng là của Tiền Chấn Nghiệp đấy.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Xe hàng là của nhà máy đúng không, sao lại đậu ở khu nhà ở gia đình?”
“Theo như quy định, sau khi anh ta chở hàng xong sẽ giao lại cho đội xe, nhưng nói thì nói như thế, Tiền Chấn Nghiệp vẫn thường xuyên lái xe về nhà. Nếu như chúng tôi phải làm nhiều hàng tết, thi thoảng cũng sẽ nhờ anh ta hỗ trợ một chút.”
Triệu Hướng Vãn như có điều suy nghĩ nhìn chiếc xe chở hàng này, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, nói với Chu Phi Bằng: “Lát nữa chúng ta sẽ gặp Tiền Chấn Nghiệp, tới trước cửa nhà đó hỏi một chút.”
Ba người đi tới chỗ cửa chính, bảo vệ canh cửa đang ngủ gà ngủ gật.
Sau khi nghe cảnh sát nói muốn kiểm tra tình hình xe cộ ra vào tối ngày 11 tháng 1, người bảo vệ gãi đầu, nói: “Ngày 11? Cũng được một thời gian rồi, để tôi suy nghĩ một chút…”
Suy nghĩ một hồi lâu, ông ấy ngại ngùng nói: “Đêm hôm đó tôi có uống chút rượu, đầu óc có chút mơ hồ, dù sao khi thấy đèn xe bật sáng tôi sẽ đến mở cửa giúp, nhưng cũng không chú ý xe của ai.”
Triệu Hướng Vãn nhíu mày một cái: “Uống rượu? Ai đưa rượu cho ông?”
“Là Phan Quốc Khánh đưa đấy, tên nhóc con đó cũng tốt bụng lắm, rượu mang về từ phía Bắc, thơm ngon! Độ lưu hương cũng rất tuyệt!”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Vào khoảng mười hai giờ đêm đó, có xe nào trở về không?”
Bác bảo vệ đột nhiên vỗ đùi, hai mắt sáng lên: “Cô không nói tôi cũng quên mất luôn đấy, đêm hôm đó trời lạnh, tôi uống rượu nên mơ màng ngủ thiếp đi mất, nhưng tới nửa đêm lại bị tiếng kèn xe đánh thức. Khi ấy tôi có chút không nhịn được, đẩy cửa phòng bảo vệ ra, gió rét thổi vào cổ. Kết quả cô đoán xem là ai trở về? Là tên nhóc con Phan Quốc Khánh kia đấy! Cả người toàn là mùi rượu, vậy mà còn dám lái xe ra ngoài, đúng là to gan thật. Tên nhóc con đó còn dặn tôi không được nói ra ngoài, tránh cho nhà máy trách cậu ta trưng dụng xe công làm việc riêng. Nếu như đồng chí cảnh sát không hỏi, tôi cũng không nói.”