Chu Phi Bằng hít một hơi.
Có được manh mối này, lúc ba người bọn họ đến tìm Tiền Chấn Nghiệp tra hỏi sẽ càng có nhiều ý tưởng hơn.
“Phan Quốc Khánh mang rượu? Thế ai là người mang mồi đến?”
“Thằng nhóc họ Phan tốt bụng, còn nhớ tới người sư phụ là tôi đây, nhớ năm đó lúc cậu ta học lái xe chở hàng cũng là do tôi dạy đấy. Cậu ta cũng rất quan tâm tôi, mua vài món ăn từ quán ăn đối diện nhà máy rồi cầm tới, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng thoải mái.”
“Anh ta đến nhà anh vào khoảng mấy giờ?”
“Mấy giờ sao? Để tôi nghĩ một chút xem, khoảng sáu, bảy giờ ấy. Mùa này trời tối sớm, lúc cậu ta tới đèn đường cũng sáng rồi.”
“Hai người đã uống bao nhiêu? Là ai say trước?”
“Uống hết một chai rượu, tôi uống khoảng nửa lít ấy, bình thường tửu lượng của tôi không bằng cậu ta, thế nhưng hôm đó cậu ta lại say trước tôi. Chắc hẳn là do đang giận vợ, mượn rượu giải sầu nên mới dễ say như thế. Nghe thấy cậu ta bảo choáng đầu, tôi cũng không chịu nổi nữa, sau khi kéo cậu ta nằm xuống giường, lúc này tôi mới ngã xuống giường. Rượu này được đấy chứ, ngủ liền một giấc tới khi trời sáng.”
“Anh ngủ lúc mấy giờ?”
“Khoảng mười giờ tối, lúc Quốc Khánh bảo đầu óc choáng váng, tôi có xem đồng hồ đeo tay, lúc ấy còn nghĩ thầm, sao đã mười giờ rồi? Hai người bọn tôi uống lâu như vậy rồi sao?”
“Vậy nên, anh đã khai với cảnh sát rằng, buổi tối ngày 11, anh và Phan Quốc Khánh vẫn luôn ở cùng nhau, cho đến hơn tám giờ sáng hôm sau anh ta mới rời khỏi nhà anh?”
“Đúng thế, hai người chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau.”
“Anh có thể đảm bảo rằng giữa chừng anh ta không ra ngoài chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không thể nào! Cậu ta say tới mức không nhúc nhích nổi, cũng là tôi đã kéo cậu ta cả buổi mới tới được giường nằm xuống đấy. Hơn nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, thấy cậu ta ngủ say tới mức vừa ngáy còn vừa đánh rắm, nào có thể ra ngoài chứ?”
Hoá ra đây chính là chứng cứ vắng mặt hoàn hảo của Phan Quốc Khánh.
Sau khi sửa sang lại ghi chép, Triệu Hướng Vãn cúi đầu cảm ơn Tiền Chấn Nghiệp, sau đó ba người cũng rời khỏi nhà máy cơ khí sửa chữa.
Ngồi lên xe cảnh sát, Triệu Hướng Vãn nói với Chu Phi Bằng đang lái xe: “Tôi sẽ theo dõi thời gian, anh lái xe đến khách sạn Thiên Nhiên Cư đi, xem thử cần phải mất bao nhiêu thời gian.”
Bây giờ Chu Phi Bằng đã biết dụng ý của Triệu Hướng Vãn, thoải mái trả lời một tiếng: “Ok!”
Tốc độ xe rất nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Chu Phi Bằng nói: “Tốc độ của xe tải không bằng xe con, nhưng đường ban đêm lại vắng xe, chắc hẳn có thể chạy được tốc độ như của tôi lúc này.”
Trong buồng xe bịt kín, Hà Minh Ngọc thở dài một hơi: “Không ngờ, hung thủ lại chính là anh ta!”
Chu Phi Bằng vừa lái xe vừa suy nghĩ: “Phan Quốc Khánh đã biết trước Ông Bình Phương và Triệu Thanh Vân ở tại phòng 2103 trong khách sạn Thiên Nhiên Cư, thế nên đã kéo Tiền Chấn Nghiệp vào giúp anh ta tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Sau khi chuốc say Tiền Chấn Nghiệp, cầm chìa khoá xe, hơn mười giờ lái xe tới khách sạn.”
Hà Minh Ngọc có chút nghi ngờ: “Anh ta lái xe tải đến khách sạn, đến vào ban đêm như thế, chẳng lẽ không ai phát hiện ra sao?”
Triệu Hướng Vãn “ừ” một tiếng: “Chúng ta lại đến nhà dân gần đó hỏi xem vào khoảng mười một giờ đêm ngày 11, bọn họ có nhìn thấy xe chở hàng kia không.”
Đoạn đường dài hơn hai mươi cây số, xe cảnh sát tốn hơn nửa tiếng.
Khách sạn Thiên Nhiên Cư nằm ở phía nam hướng ra đường chính, phía tây hướng về một ngọn núi, tạo thành một bãi đổ xe tự nhiên. Chu Phi Bằng dừng xe lại, Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía hành lang lầu hai của khách sạn. Cuối hành lang có cửa sổ, trên cửa sổ lại có một mái hiên nhỏ.
Hà Minh Ngọc nhìn theo ánh mắt cô: “Sao thế, có vấn đề gì sao?”