Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Anh cả, bây giờ anh hai thế nào rồi?"
Triệu Bá Văn nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ôi, thằng hai đi Dương Thành, học nghề đầu bếp ở nhà hàng lớn, chưa ra nghề mà đã bắt đầu đánh bạc, bị sư phụ đuổi về rồi. Mấy ngày trước nó về nhà, đang mè nheo với cha mẹ, nói rằng đã học được tay nghề, muốn mở một quán ăn ở huyện La."
Triệu Hướng Vãn lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng quả thật đúng như câu “ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già” tật mê cờ b.ạ.c của anh hai Triệu Trọng Vũ này vẫn chưa dứt được.
Triệu Bá Văn quàng khăn quàng cổ, nhìn ngó xung quanh, trong lòng mừng rỡ đến mức sôi sục. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn như quả táo của em gái, không hiểu sao vừa thấy vui mừng vừa thấy đau lòng, anh ấy lại nhắc đến chuyện vừa nói.
"Em Ba à, ngày ba mươi Tết em về nhà với anh nhé? Em yên tâm, bây giờ anh đã đi làm rồi, mỗi tháng lương được sáu mươi hai đồng, không còn sợ cha mẹ nữa. Nếu cha mẹ lại khó chịu với em, anh sẽ bảo vệ em."
Có tiền rồi thì mới tự tin được.
Triệu Bá Văn sinh năm 1968, sau khi học một năm cấp ba thì nghỉ học về nhà làm nông. Vì không kiếm ra tiền, mỗi ngày anh ấy đều cắm đầu vào làm việc, có gì ăn nấy, cần mua gì thì phải xin mẹ mình là Tiền Thục Phân cho tiền. Trước đây, khi Thần Dương còn ở nhà, mỗi lần về nhà là anh ấy đều thấy em Ba đang làm việc, còn em Tư thì lười biếng. Khi Thần Dương đi rồi, em Ba học nội trú cấp hai, cấp ba, mẹ nhắc đến là lại mắng, mỗi lần em ấy xin tiền đi học đều bị đánh. Triệu Bá Văn không dám chống lại cha mẹ, chỉ có thể lén lút đưa chút đồ ăn vặt, nhét vài đồng bạc cho em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ Triệu Bá Văn đã đi làm, cảm thấy mình đã có quyền lên tiếng, nhìn thấy khăn quàng cổ Triệu Hướng Vãn tặng, anh ấy bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, cảm thấy trước đây mình không giúp đỡ Hướng Vãn đủ nhiều, có chút hổ thẹn.
Triệu Hướng Vãn lại lắc đầu: "Anh cả, em không muốn về nhà."
Dù Triệu Bá Văn có muốn chống lại cha mẹ, nhưng Triệu Hướng Vãn đã quá hiểu rõ tính cách mạnh mẽ và độc đoán của Tiền Thục Phân, anh cả hiền lành không có đủ dũng khí và khả năng để chống đối lâu dài. Còn bản thân cô thì vẫn chưa biết nên đối mặt với họ như thế nào.
Ơn nuôi dưỡng ư? Cũng có đấy. Ít nhất họ đã nuôi cô lớn, không để cô c.h.ế.t đói hay c.h.ế.t vì bệnh, không giống như Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, vừa tròn tháng đã bỏ rơi cô. Nhưng cái ơn nuôi dưỡng ấy, khi họ tráo cô với Thần Dương, cố ý đè nén sự phát triển của cô, đã hoàn toàn tan biến rồi.
Triệu Bá Văn thấy không thuyết phục được em gái, có chút chán nản ngồi xuống, thở dài mãi: "Ôi, em Ba à, cha mẹ đối xử với em không tốt thật, nhưng nhiều người trong làng vẫn nhắc đến em đấy, thật sự ngay cả Tết em cũng không về nhà nhìn qua một chút sao? Em còn nhớ không, để em được học cấp hai, chú Hải trưởng thôn, và thím Quế, trưởng hội phụ nữ, đã đến nhà phê bình giáo dục cha mẹ. Sau này khi em học cấp ba, chú Hải, thím Quế cũng lén lút đưa tiền cho em đấy."
Triệu Hướng Vãn yên lặng nhìn Triệu Bá Văn, không nói gì.
Phạm Thu Hàn đẩy cửa bước vào, không vui mà nói: "Anh họ, anh muốn báo hiếu thì anh cứ về đi, đừng lôi Hướng Vãn vào. Hướng Vãn về nhà làm gì? Để tiếp tục nghe mợ mắng là vô ơn, nghe cậu càu nhàu là không biết điều sao? Để họ lại giữ thẻ căn cước của em ấy, đốt quần áo em ấy, cấm em ấy tiếp tục học à?"
Triệu Bá Văn càng nghe càng tái mặt, đặc biệt là mấy chuyện giữ thẻ căn cước, đốt quần áo, anh ấy chưa từng nghe qua. Anh ấy vô thức bào chữa cho cha mẹ: "Ừm, cha mẹ anh tuy không muốn em Ba học vì là em ấy con gái, nhưng cũng không đến mức... không đến mức quá đáng thế chứ?"