Phạm Thu Hàn hừ một tiếng: "Còn có những chuyện quá đáng hơn đấy! Anh có biết vì sao Hướng Vãn phải chọn Đại học Công an không? Vì trường đại học này không thu học phí, xét tuyển trước, hơn nữa vì thư trúng tuyển của trường này, mợ không dám xé! Mợ đã nhiều lần ngăn cản Hướng Vãn thi đại học không thành, nên đã buông lời cay nghiệt, nói rằng chỉ cần nhận được thư trúng tuyển sẽ xé ngay, kiên quyết không cho Hướng Vãn tiếp tục học."
Toàn thân Triệu Bá Văn run rẩy không ngừng, lẩm bẩm: "Anh... anh không biết."
Phạm Thu Hàn khó chịu nói: "Anh là con trai, lại là con cả, tất nhiên cậu và mợ phải đối xử tốt với anh rồi. Sống trong phúc mà không biết, làm sao anh hiểu được những khó khăn của Hướng Vãn!"
Trán Triệu Bá Văn bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Anh họ, anh thi đại học dành cho người lớn năm 1986 là do Hướng Vãn nhắc nhở đúng không? Tài liệu ôn thi của anh không phải do Hướng Vãn giúp tìm à? Nếu không có Hướng Vãn, bây giờ anh còn đang làm nông ở quê, đâu có công việc tốt như bây giờ! Làm người phải có lương tâm, anh đừng cứ mãi ép buộc Hướng Vãn làm những việc em ấy không thích, bắt em ấy phải làm gì."
Triệu Bá Văn gật đầu lia lịa: "Phải, phải, phải, anh sai rồi, anh không ép em Ba nữa."
"Còn về chú Hải, thím Quế, lát nữa chúng ta cùng đi mua chút quà Tết, anh giúp Hướng Vãn mang đến cho họ, nói vài lời cảm ơn không phải là xong sao? Sao cứ nhất định phải bắt Hướng Vãn về? Nếu cái gì cũng để Hướng Vãn làm, thì anh cả như anh còn làm được gì nữa?"
Triệu Bá Văn lại gật đầu như giã tỏi: "Phải, phải, phải, được, được, được."
Ngoài cửa vang lên tiếng bánh xe hơi lăn qua mặt đường bê tông, Triệu Hướng Vãn lập tức đứng dậy: "Bác cả về rồi!" Ba người cùng đi ra ngoài, quả nhiên là Triệu Đại Thúy sau khi làm xong bữa sáng đã về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Bá Văn vội vàng bước lên, giúp dỡ lò than, thùng sắt, chai lọ, bát đĩa trên xe xuống, Triệu Hướng Vãn và Phạm Thu Hàn giúp rửa sạch bát đĩa, cả nhà bận rộn nửa tiếng mới dọn dẹp xe đẩy xong, cất vào phòng chứa đồ.
Triệu Đại Thúy kéo một cái ghế tựa ra, vừa xoa lưng vừa ngồi xuống từ từ, thở ra một hơi dài: "Ôi... mệt quá." Lúc trẻ cúi lưng gặt lúa cả ngày không kêu mệt, không ngờ bây giờ chỉ ra quán bán phở đã thấy đau lưng nhức mỏi.
Phạm Thu Hàn thấy vậy, xót xa đến mức mắt đỏ hoe, bước tới ngồi xuống cạnh mẹ, giúp bà ấy mát xa lưng, miệng trách móc: "Mẹ, con đã nói rồi, bảo mẹ đừng ra quán nữa mà mẹ không nghe! Đẩy xe, xách thùng, đứng mấy tiếng đồng hồ, thế này hại lưng lắm. Mẹ giờ đã năm mươi rồi, tổn thương cơ lưng nặng như thế còn không nghỉ ngơi, mẹ muốn sau này già rồi nằm trên giường không dậy nổi phải không?"
Lần này Triệu Đại Thúy không từ chối ngay, bà ấy đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu con gái, thở dài một tiếng: "Thu Hàn đau lòng cho mẹ, mẹ biết mà."
Tối qua Triệu Hướng Vãn còn khuyên chị họ ủng hộ bác gái, bây giờ thấy cảnh này cũng hiểu ra: "Bác à, bây giờ bác lớn tuổi rồi, một mình ra quán vất vả quá, hay là nhận một học trò, mở một quán phở đi ạ?"
Triệu Đại Thúy cười hỏi: "Hướng Vãn muốn tặng cho bác một học trò à? Là ai thế?"
Triệu Hướng Vãn: "Triệu Trọng Vũ."
Triệu Trọng Vũ đang ngồi sưởi ấm trong căn nhà cũ ở Triệu Gia Câu, anh ta đang nghĩ cách thuyết phục mẹ mình cho tiền mở cửa hàng, bỗng dưng cảm thấy rùng mình không thôi.
Anh ta nhìn xung quanh, lẩm bẩm trong đầu: Trường học đã nghỉ đông rồi, liệu em Ba có về nhà không nhỉ? Đôi mắt em ấy như có thể nhìn thấu mọi thứ, chẳng thể giấu nổi ý đồ gì trước mặt em ấy, nghĩ đến em ấy là thấy sợ rồi. Thế nhưng, con người thật kỳ lạ, lâu rồi không gặp, lại thấy nhớ. Nếu có em ấy giúp lúc đánh bạc, chắc chắn anh ta sẽ thắng lớn.
Nghĩ đến đánh bạc, tay Triệu Trọng Vũ lại bắt đầu ngứa ngáy.