Đọc tới đây, Hà Minh Ngọc thở dài một cái: “Cô gái Tần Nguyệt Ảnh này đáng thương thật đấy, cô ấy học kiến trúc chuyên nghiệp, thành tích ở trường vẫn luôn xuất sắc, còn biết múa biết hát, vẻ ngoài lại xinh đẹp, thế nhưng… lại bị huỷ hoại như thế.”
Lưu Lương Câu là người lớn tuổi nhất trong tổ trọng án, thành thục lão luyện, anh ta lắc đầu nói: “Một cô gái ưu tú như thế, tại sao lại nghĩ tới việc trở thành người tình của một người đàn ông chứ? Đúng là không có tự trọng!”
Miếng thạch cao ở cổ tay phải của Chu Phi Bằng đã bị cắt bỏ, nhưng anh ta vẫn còn quấn băng vải, lúc này lại hỏi ngược lại một câu: “Anh cho rằng sở dĩ cô ấy trúng độc là vì cô ấy là tình nhân của Từ Tuấn Tài sao? Trên hồ sơ vụ án cũng viết rõ ràng, nghi phạm lớn nhất của vụ án chính là cô bạn ở cùng phòng với cô ấy, Phùng Lị Lị.”
Triệu Hướng Vãn cầm lấy tập hồ sơ, cẩn thận đọc từ đầu tới cuối, rơi vào trầm tư.
Dựa theo thời gian trúng độc, chắc hẳn trước khi Tần Nguyệt Ảnh đến bệnh viện kiểm tra, Từ Tuấn Tài vừa không có động cơ gây án, cũng không có cơ hội đầu độc. Còn Chu Kinh Dung, mặc dù có động cơ gây án nhưng vẫn luôn ở nhà, không có thời gian gây án. Cảnh sát nghi ngờ là bạn cùng phòng Phùng Lị Lị, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Hứa Tung Lĩnh thấy vụ án cũ được nhắc lại, nói: “Tôi vẫn còn nhớ vụ án này, cuối cùng không tìm ra ly nước, cũng không có nhân chứng. Mặc dù bạn trai của Phùng Lị Lị học Cao đẳng Kỹ Thuật Hoá Học ở ngay bên cạnh, có cơ hội tiếp xúc với phòng thí nghiệm để lấy thallium. Nhưng khi đó việc quản lý ở phòng thí nghiệm rối tung lên, không tìm thấy chứng cứ cho thấy bạn trai cô ta trộm thallium ở phòng thí nghiệm. Về sau cảnh sát thả Phùng Lị Lị ra, nửa năm sau cô ta ra nước ngoài du học, vụ án cũng khép lại từ đây.”
Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng cũng vừa tới cục làm việc không lâu, lần đầu tiên nghe thấy vụ án này cũng cảm thấy có chút giận dữ, bất bình: “Cứ như thế kết án luôn sao? Trong độ tuổi thanh xuân phơi phới như thế, Tần Nguyệt Ảnh cũng không thể tự uống thuốc độc được đúng không? Điều tra cả nửa ngày, cuối cùng để hung thủ tự do tự tại sống ngoài vòng pháp luật?”
Hứa Tung Lĩnh cũng không biết làm sao: “Khi ấy tôi còn chưa tới đội hình sự, vụ này không phải do tôi phụ trách. Nhưng tôi nhớ khi ấy, Cao Nghiễm Cường ở phòng bên cạnh là người giải quyết vụ án này, để tôi gọi anh ấy sang. Mọi người có gì không biết cứ hỏi anh ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện giờ Cao Nghiễm Cường đang ở làm việc trong tổ trọng án số ba, cũng thuộc đội hình sự dưới sự giám sát của Hứa Tung Lĩnh, vậy nên anh ta vừa gọi đã đến ngay.
Cao Nghiễm Cường năm nay năm mươi tuổi, đầu óc không còn bằng những người trẻ nữa rồi, nhưng làm cảnh sát hình sự nhiều năm, phần lưng thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày toát ra sự chính trực đáng kinh ngạc.
Thấy mấy người Triệu Hướng Vãn có hứng thú với vụ án đầu độc của Tần Nguyệt Ảnh, Cao Nghiễm Cường kéo một cái ghế, ngồi xuống, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ.
“Thật sự vô cùng đáng tiếc, cô gái Tần Nguyệt Ảnh này đang ở thời kỳ tuổi xuân phơi phới, bị dụ dỗ trở thành tình nhân của Từ Tuấn Tài, tên đó nói với cô ấy mình đã ly hôn với Chu Kinh Dung, chỉ vì giữ thể diện mới không công bố ra ngoài. Ông ta tìm người làm giấy chứng nhận ly hôn giả cho Tần Nguyệt Ảnh xem, cam kết chờ tới khi cô ấy tốt nghiệp sẽ cưới ngay, dụ dỗ khiến cô ấy tin tưởng hết lòng hết dạ.”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lưu Lương Câu, người vừa nói Tần Nguyệt Ảnh không có tự trọng.
Lưu Lương Câu có chút lúng túng giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
“Chúng tôi cũng đã điều tra Phùng Lị Lị, cô ta xuất thân từ vùng nông thôn, gia cảnh nghèo khó, tướng mạo trung bình, rất ghét một người ăn mặc hợp thời, dáng vẻ xinh đẹp, gia cảnh ưu tú như Tần Nguyệt Ảnh, hai người họ cũng từng xảy ra tranh cãi tương đối lớn trong ký túc xá.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Tại sao lại gây nhau?”
“Người bạn trai mà Phùng Lị Lị đang quen là một sinh viên trẻ tuổi không có gì trong tay. Còn Tần Nguyệt Ảnh cũng có bạn trai nhưng là một ông chú có sự nghiệp thành công. Phùng Lị Lị mắng Tần Nguyệt Ảnh không biết xấu hổ, tìm một người lớn tuổi như vậy thì chắc chắn là người thứ ba rồi. Bình thường Tần Nguyệt Ảnh cũng chỉ mặc kệ cô ta, nhưng lần này cô ta lại xúc phạm Từ Tuấn Tài cho nên đã phản bác lại mấy câu.”