Phùng Lị Lị nghe thấy lửa lan đến mình thì lập tức phủ nhận: “Việc này không liên quan gì đến tôi.”
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn cô một cái: “Tôi cũng nghĩ không phải cô. Nhìn cô là biết thuộc kiểu người rất giỏi học, chăm chỉ và nỗ lực rồi. Hồi đó những ai đạt học bổng du học đều là người xuất sắc cả, làm sao phải đầu độc hại bạn cùng phòng được chứ?”
Phải nói rằng, với khả năng đọc tâm lý, nếu Triệu Hướng Vãn muốn nịnh nọt ai, thì chắc chắn sẽ khiến đối phương cảm thấy thoải mái đến từng lỗ chân lông, nội tạng thư thái vô cùng.
Chỉ có hai chữ để diễn tả: Sảng khoái!
Phùng Lị Lị tự hào nhất về sự nỗ lực, vươn lên và tinh thần tự lập của mình, càng nhìn Triệu Hướng Vãn càng thấy vừa mắt, liền mở lời: “Cô em, có phải em không thích làm cảnh sát không?”
Triệu Hướng Vãn cười ngại ngùng: “Chị nhìn ra rồi à? Là bố em bắt em làm cảnh sát, nói công việc ổn định, chứ thực ra em chẳng thích chút nào.”
Phùng Lị Lị nói: “Tôi có mở một công ty thiết kế kiến trúc, hay là em về làm thư ký cho tôi đi? Mỗi tháng tôi trả em sáu trăm.”
Vào những năm 1992, mức lương đã cao hơn so với thập niên 80, nhưng nói chung cũng chỉ khoảng hai, ba trăm đồng. Vừa mới nhận việc mà đã có sáu trăm đồng, quả thật là rất hấp dẫn.
Nụ cười của Triệu Hướng Vãn càng thêm rạng rỡ: “Cảm ơn chị, chị đúng là người tốt.”
Phùng Lị Lị cảm thấy mình đã nắm vững thế cục, tinh thần thoải mái hơn nhiều, bực bội nói: “Vợ chồng cãi nhau mà nói bậy, làm gì đến mức cảnh sát hình sự phải can thiệp chứ?”
Triệu Hướng Vãn ra vẻ “đã là sếp tương lai của tôi thì tôi nhất định biết gì nói nấy, không chút giấu giếm”, nhỏ giọng nhắc nhở: “Dù là lời cãi vã của vợ chồng, nhưng dù sao cũng liên quan đến vụ đầu độc ở trường học tám năm trước. Vụ án này đã để lại ám ảnh tâm lý cho rất nhiều sinh viên, ảnh hưởng rất xấu. Hiếm khi có manh mối, cảnh sát chú trọng cũng là bình thường thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Biểu cảm trên khuôn mặt của Phùng Lị Lị hơi cứng lại: “Ừ, chỉ là… tôi bị oan mà.”
[Cô nhóc này chẳng có chút toan tính gì cả, may mà nhờ cô ta nói nhiều tình tiết như vậy, nếu không mình cũng chẳng biết phải đối phó ra sao. Chu Kinh Dung buột miệng, để Từ Tuấn Tài nắm được điểm yếu, giờ cả hai đều bị tống vào đồn, chuyện này thật khó giải quyết mà.]
Triệu Hướng Vãn gật đầu đồng tình: “Chị yên tâm, cảnh sát sẽ không oan ức cho bất kỳ người tốt nào đâu, mà cũng không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào đâu. Chị không làm gì thì không có gì phải sợ cả.”
Phùng Lị Lị hoàn toàn không thể cười nổi, ánh mắt vô thức dừng lại ở góc bàn, trầm tư suy nghĩ, lông mày nhíu chặt lại.
Trong phòng thẩm vấn, Phùng Lị Lị chìm vào trong hồi ức.
[Chính vì tôi đã làm cho nên mới sợ. Hồi đó tôi chướng mắt không chịu nổi việc Tần Nguyệt Ảnh vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, lại có bạn trai là doanh nhân nổi tiếng, nên tôi đã viết một lá thư nặc danh gửi cho Chu Kinh Dung, muốn mượn tay bà ta để bôi xấu Tần Nguyệt Ảnh.
Từ Tuấn Tài là người có tiếng tăm, điều tra qua loa một chút là biết ông ta đã ly hôn hay chưa. Tần Nguyệt Ảnh thì bị tình yêu làm mờ mắt, Từ Tuấn Tài nói gì cô ta cũng tin, chứ tôi thì không ngu đến thế. Chỉ là tôi không ngờ rằng Chu Kinh Dung lại thuê thám tử tư tra ra lá thư nặc danh là do tôi viết, rồi hẹn tôi gặp ở quán cà phê Bỉ Ngạn.]
Quán cà phê thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, vang bên tai liên tục bên tai là bài hát Quảng Đông ca từ khó hiểu, giai điệu du dương. Phùng Lị Lị từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, lên đại học thì chăm chỉ học hành, không dám lơ là phút nào, lần đầu tiên bước chân vào nơi như vậy, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Chu Kinh Dung đi thẳng vào vấn đề: "Tìm cách hãm hại Tần Nguyệt Ảnh, tôi sẽ đưa cô đi du học ở nước M."
Lúc đó Phùng Lị Lị sợ đến giật mình: "Hãm hại cô ấy? Làm thế thì ngồi tù mất!"
Chu Kinh Dung cười lạnh: "Cô sợ cái gì? Tôi có một gói thuốc, cô lén bỏ vào cốc nước của cô ta, tôi đảm bảo không ai tra ra được.”
Nhìn gói giấy vuông nhỏ Chu Kinh Dung đẩy tới trước mặt, Phùng Lị Lị không dám cầm lấy.
Chu Kinh Dung nói: "Chỉ là loại thuốc khiến cô ta trầm cảm, mất ngủ, rụng tóc. Mỗi lần cô chỉ cần bỏ một ít bằng móng tay, nhiễm độc từ từ, cô ta chỉ nghi ngờ do áp lực tinh thần, tuyệt đối không nghĩ là bị cô hạ độc đâu.”