Phùng Lị Lị cẩn thận hỏi: "Thực sự sẽ không có việc gì chứ?"
Chu Kinh Dung gật đầu: "Cô yên tâm, đây là bí dược cung đình, làm người ta trầm cảm trong thời gian ngắn, tinh thần tán loạn. Không màu không mùi, hòa tan vào nước uống vào rồi thì không ai tra ra được.”
Nhìn gói thuốc nho nhỏ trước mắt, Phùng Lị Lị đấu tranh tư tưởng dữ dội, một phút sau thì cô ta vươn tay lấy gói thuốc cho vào túi.
Những ký ức hiện lên trong đầu, Phùng Lị Lị cắn răng, trong mắt hiện lên một tia hối hận.
[Ban đầu mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Tôi dựa theo lời Chu Kinh Dung, mỗi tuần bỏ thuốc một lần, Tần Nguyệt Ảnh hoàn toàn không hề hay biết. Tôi thấy sắc mặt cô ấy ngày càng tệ, than thở mất ngủ, rụng tóc, trong lòng thật sự rất sảng khoái.
Thế như đến sáng lần bỏ thuốc thứ ba, nhân lúc Tần Nguyệt Ảnh đi rửa mặt, tôi lấy gói thuốc ở trong ngăn kéo ra, vừa định nhón một ít bột thì bỗng dưng trên giường tầng trên, Kiều Tiểu Hồng đột nhiên "ui da" một tiếng, vươn vai làm tôi giật mình, tay run lên, lỡ tay đổ hết cả túi vào ly nước... Đó là lượng thuốc của tám ngày trời đấy!]
Nghe đến đó, Triệu Hướng Vãn cuối cùng cũng đã hiểu rõ quá toàn bộ quá trình hạ độc của Phùng Lị Lị.
Muối Thallium là Chu Kinh Dung cho cô ta, không hề liên quan gì đến bạn trai Tống Chí Thanh của cô ta.
Tần Nguyệt Ảnh bị ngộ độc dẫn đến tàn tật, cũng chỉ vì Phùng Lị Lị run tay, vô tình bỏ quá liều.
Tần Nguyệt Ảnh ngồi trên ghế sô-pha cười ngờ nghệch, đôi chân teo tóp bị che dưới tấm chăn, căn nhà cũ ẩm thấp, tối tăm và chật chội, bố mẹ Từ trông già đi mười tuổi...
Tất cả mọi thứ chỉ vì lòng đố kỵ.
Nhà văn Pháp La Rochefoucauld từng nói: "Ghen tị là nguồn cơn của mọi điều ác, những kẻ ôm giữ lòng ghen tị sẽ không bao giờ có lấy một chút lòng trắc ẩn."
Chu Kinh Dung ghen tị Tần Nguyệt Ảnh tuổi trẻ xinh đẹp, được Từ Tuấn Tài yêu mến.
Phùng Lị Lị đố kỵ Tần Nguyệt Ảnh có gia cảnh tốt, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người bọn họ liên thủ, cứ như vậy mà hãm hại một cô gái tuổi xuân phơi phới.
Phùng Lị Lị không nhận ra tia lạnh lẽo trong mắt Triệu Hướng Vãn, vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
[Sự nghiệp của tôi bây giờ mới bắt đầu, năm nay Chí Thanh tốt nghiệp tiến sĩ ở nước M, sắp phải bảo vệ luận án, tuyệt đối không thể dính vào vụ kiện. Nếu Chu Kinh Dung đổ tội hạ độc lên đầu tôi, tôi nhất định phải phủ nhận toàn bộ. Vấn đề là... làm sao để phản bác từng cáo buộc đây.]
[Trên ly nước có dấu vân tay của tôi, nhưng tôi và Tần Nguyệt Ảnh là bạn cùng phòng, buổi sáng rót nước cho cô ấy nên chạm vào nắp là rất bình thường. Cảnh sát cầm được chiếc ly này làm chứng cứ thì có nghĩa lý gì? Tôi cũng có thể không thừa nhận mà.]
[Chu Kinh Dung nói tôi hạ độc thì sao? Bà ta không có bằng chứng trực tiếp, tôi có thể cắn ngược lại, rõ ràng là bà ta căm ghét Tần Nguyệt Ảnh với Từ Tuấn Tài tình cảm tốt nên mới hạ độc g.i.ế.c người, lại đổ tội cho tôi. Bà ta có động cơ g.i.ế.c người, có thể bỏ tiền ra thuê bất kỳ ai giúp bà ta hạ độc, có liên quan gì đến tôi chứ!]
[ Phùng Lị Lị, mày có thể làm được! Chắc chắn làm được! Lần trước nhiều cảnh sát đến trường điều tra như vậy, nhiều người nói mày là hung thủ, chẳng phải cuối cùng cũng không có kết quả gì sao? Chỉ cần mày không thừa nhận, cảnh sát cũng chẳng có cách nào buộc tội mày được!]
"Két..."
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra.
Tâm tư Phùng Lị Lị bị cắt đứt, cô ta lập tức trở nên cảnh giác, tâm trí đóng lại, không còn bất kỳ âm thanh nào truyền đến đầu Triệu Hướng Vãn nữa.
Người đẩy cửa tiến vào là Hà Minh Ngọc với Chu Phi Bằng.
Hà Minh Ngọc đi tới bên cạnh Triệu Hướng Vãn, gõ bàn một cái: "Em ra ngoài trông coi, ở đây để chị."
Triệu Hướng Vãn "ồ" một tiếng, cúi đầu rời đi.
Phùng Lị Lị nhìn bóng lưng cô đơn của Triệu Hướng Vãn, trong lòng lại cảm thấy đồng tình: Cô nữ cảnh sát nhỏ này, giống như cô ta ngày xưa, cũng chẳng được ai coi trọng.
Đi ra phòng, đóng cửa lại, thoát khỏi tầm mắt của Phùng Lị Lị, Triệu Hướng Vãn lập tức đứng thẳng lưng, nhanh chóng bước về phía một phòng thẩm vấn khác.
Trong phòng thẩm vấn số 2, Hứa Tung Lĩnh đang đối mắt với Chu Kinh Dung.
"Thành thật là con đường duy nhất cho bà."