Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 267: Độc Là Chu Kinh Dung Cho





"Tôi nhận tội đã bỏ thuốc khiến Từ Tuấn Tài không thể sinh con. Nếu Từ Tuấn Tài kiện tôi, phạt tiền hay ngồi tù thì tùy ý."

"Chiếc cốc kia từ đâu mà có?"

"Đây là cốc chồng tôi mang từ nước ngoài về. Tôi mang từ ký túc xá sinh viên về nhà thì sao chứ?"

"Bà vào ký túc xá lúc nào?"

"Đã trôi qua lâu như vậy làm sao tôi nhớ rõ được?"

"Ai thấy bà vào ký túc xá? Cốc nước để ở đâu?"

"Tôi không nhớ rõ."

"Nói dối! Rõ ràng cốc nước ở phòng vẽ."

"Ồ... Vậy thì là tôi nhớ nhầm."

"Theo tôi không phải là bà nhớ nhầm, mà là bà cố ý nói dối, muốn làm rối loạn sự thật!"

Chu Kinh Dung không hoảng sợ, ngồi dựa lưng vào ghế: "Cảnh sát Hứa, chuyện đã qua lâu như vậy, ai mà nhớ rõ được? Tôi không nói dối, chỉ là không nhớ thôi."

Nhiều chứng cứ như vậy, Chu Kinh Dung vẫn kiên quyết không thừa nhận, tố chất tâm lý vững vàng của bà ta khiến Hứa Tung Lĩnh vô cùng khó chịu.

"Bốp!"

Hứa Tung Lĩnh ném lời khai của Kiều Tiểu Hồng xuống bàn: "Mở mắt ra mà nhìn rõ đi! Chiếc cốc có muối thallium không phải do bà tự vào trường lấy, mà là bà bỏ tiền ra mua từ tay Kiều Tiểu Hồng."

Trong lòng Chu Kinh Dung giật mình, theo bản năng nhìn qua lời khai: "Kiều Tiểu Hồng? Sao các cậu tìm được cô ta?"

Bà ta nhíu mày, cầm lời khai lên đọc nhanh, "ồ" một tiếng: "Cậu xem trí nhớ tôi này... Tôi không quen thuộc trường đại học lắm nên nhờ Kiều Tiểu Hồng lấy giúp. Còn về tiền là do tôi thấy điều kiện gia đình Kiều Tiểu Hồng bình thường, nên có lòng tốt cho cô ta hai nghìn tệ, coi như giúp đỡ sinh viên nghèo."

Sắc mặt Hứa Tung Lĩnh nghiêm mặt: "Chu Kinh Dung, trước đó không phải bà nói không quen biết Tần Nguyệt Ảnh sao? Sao lại có thể liên lạc với Kiều Tiểu Hồng?"

"Làm sao bà biết trong tay Kiều Tiểu Hồng có chiếc cốc?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bà gặp Kiều Tiểu Hồng là do Phùng Lị Lị đứng ra làm trung gian, bà giải thích thế nào?"

"Trong thời gian Phùng Lị Lị du học nước ngoài, người bảo trợ tài chính là bà, tại sao?"

Những vấn đề này được đưa ra liên tiếp, Chu Kinh Dung không nghĩ cảnh sát lại chuẩn bị đầy đủ như thế này. Bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi, Chu Kinh Dung không biết trả lời thế nào nên chỉ im lặng, không nói lời nào. Kinh nghiệm từ vụ án tám năm trước đã dạy bà ta... chỉ cần không thừa nhận, chỉ cần có thể giải thích hợp lý, dù bằng chứng có nhiều đến đâu, cảnh sát cũng không thể dễ dàng kết tội bà ta.

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn có chút căng thẳng.

Đúng lúc này Triệu Hướng Vãn đẩy cửa tiến vào.

Triệu Hướng Vãn mặc đồng phục trông rất oai phong, Chu Kinh Dùng nhìn có hơi chói mắt, quay mặt đi, không muốn nhìn. Chính là con bé này, đầu to như hổ, cái gì cũng dám nói, thật đáng ghét.

Hứa Tung Lĩnh thấy Triệu Hướng Vãn thì mắt sáng lên: "Sao rồi? Phùng Lị Lị đã khai chưa?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Khai rồi."

Chu Kinh Dung nghe thấy tên "Phùng Lị Lị" thì lập tức trở nên cảnh giác.

Cao Nghiễm Cường không dám tin mở to mắt: "Thật sao? Cô ta miệng cứng thế, sao có thể khai ra được?"

Triệu Hướng Vãn quay về phía Chu Kinh Dung nói: "Là nhờ đội trưởng Hứa có kinh nghiệm, anh không phải đã nói Chu Kinh Dung đã khai rõ mọi chuyện rồi sao? Cô ta suy đi nghĩ lại, quyết định chủ động khai báo để giảm nhẹ án phạt."

Hứa Tung Lĩnh cười ha hả, mặt lộ vẻ đắc ý.

Chu Kinh Dung biến sắc, tim đập mạnh, âm thầm nghiến răng. Những cảnh sát đáng ghét này, mình thừa nhận tội lỗi lúc nào chứ? Cứ mở miệng là nói dối, còn dám chất vấn mình nói dối!

Nhưng tâm tư Chu Kinh Dung thâm sâu, trên mặt không lộ ra cái gì, cúi đầu không nói.

Cao Nghiễm Cường cũng không biết Triệu Hướng Vãn nói sự thật hay là nói dối, chỉ có thể tiếp tục hỏi theo kịch bản đã định trước: "Phùng Lị Lị đã nói gì?"

Triệu Hướng Vãn nói: "Phùng Lị Lị nói, độc là Chu Kinh Dung cho. Cô ta từng viết thư nặc danh cho Chu Kinh Dung, không nghĩ Chu Kinh Dung tìm thám tử tư điều tra..."

Chi tiết như vậy nếu không phải là tự mình trần thuật thì cảnh sát tuyệt đối không thể nào biết!

Chu Kinh Dung luống cuống, thái dương bắt đầu đổ mồ hôi. Vậy mà Phùng Lị Lị lại khai hết? Cô ta đã đổ hết tội lỗi lên đầu mình? Không thể, tuyệt đối không thể!

Giọng của Triệu Hướng Vãn vẫn tiếp tục: "Hai người gặp nhau ở một quán cà phê..."

Áp lực tâm lý của Chu Kinh Dung càng lúc càng lớn.