Nghĩ đến đây, đột nhiên Cố Chi Quang trở nên phấn khích, chỉ muốn lập tức ra ngoài hỏi thăm khu vực xung quanh khu tập thể: Thứ sáu, ngày 15 tháng 5, từ 5 giờ 30 đến 6 giờ chiều, có ai nhìn thấy người nào kéo một chiếc vali màu xanh đi ra ngoài không?
Dường như Triệu Hướng Vãn nghe thấy suy nghĩ trong lòng anh ấy, nói với anh ấy và Giả Tuấn Nam: "Hai người đi hỏi thăm xung quanh khu tập thể xem có tìm được manh mối mới không."
Cố Chi Quang hơi do dự: "Còn cậu thì sao?"
Triệu Hướng Vãn nói: "Tôi sẽ nói chuyện với bà Trạm vài câu."
Cố Chi Quang nhìn Trạm Bình, rồi lại nhìn Triệu Hướng Vãn, suy nghĩ rằng có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, vội kéo Giả Tuấn Nam ra khỏi tòa nhà khu tập thể cũ.
Trạm Bình nhìn Triệu Hướng Vãn: "Cô muốn nói gì?"
Trước mặt là một cô gái lạ, chỉ mới mười mấy tuổi, đôi mắt long lanh, thuần khiết và ngây thơ giống hệt như chính mình ngày xưa khi từ quê lấy chồng lên thành phố. Điều này khiến Trạm Bình có thêm một chút thiện cảm.
Cảm nhận được Trạm Bình đã thả lỏng cảnh giác, Triệu Hướng Vãn mỉm cười nói: "Tôi có thể vào trong ngồi một chút không?"
Nụ cười của Triệu Hướng Vãn tuy nhạt, nhưng lại như làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, dịu dàng và yên bình.
Trạm Bình gật đầu: "Vào đi."
Trạm Bình thu lại vẻ sắc bén, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, không còn vẻ đề phòng như lúc trước, có thể thấy bà ấy từng là một mỹ nhân thời trẻ.
Triệu Hướng Vãn ngồi trong phòng khách, nhấp một ngụm trà nóng mà Trạm Bình đưa cho. Cô ngồi ngay ngắn, động tác cầm trà cũng kính cẩn và lễ phép, điều này càng làm Trạm Bình thêm yêu thích.
[Đứa trẻ này lễ phép hơn hẳn cái thằng Giả Tuấn Nam quê mùa kia. Rõ ràng là cậu ta làm Hiểu Lan tức giận, khiến con bé bỏ nhà đi. Vậy mà giờ cậu ta còn quay lại đổ thừa cho mình, cứ như thể có thù với mình ấy, mặt đỏ tía tai mà chất vấn, chất vấn, chất vấn. Chẳng lẽ cháu ruột của mình, mình có thể hại nó sao? Thật nực cười! Còn lén vào vườn nhà mình đào đất, chẳng lẽ mình có thể g.i.ế.c người rồi chôn xác chắc? Thật nực cười!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai chữ "nực cười" liên tiếp vang lên trong đầu, Triệu Hướng Vãn cúi đầu uống một ngụm trà. Hơi nóng từ nước trà bốc lên, tạo thành một màn sương mỏng trước mắt.
Vụ mất tích của Trạm Hiểu Lan càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Trạm Bình không có động cơ gây án, cũng không nói dối, vậy tại sao Trạm Hiểu Lan lại biến mất trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ?
Nghĩ đến những gì đã nghe trước đó, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu, quan sát biểu cảm trên mặt Trạm Bình: "Trước khi qua lại với Giả Tuấn Nam, Trạm Hiểu Lan có từng quen bạn trai khác không?"
Ánh mắt của Trạm Bình thoáng chút lẩn tránh, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này: "Không, không có. Hiểu Lan mười bảy tuổi đến thành phố Tinh, bây giờ mới hai mươi mốt, chỉ có qua lại với mỗi Giả Tuấn Nam."
Triệu Hướng Vãn nâng giọng: "Hiện giờ mỗi manh mối đều rất quan trọng, liên quan đến việc có thể tìm thấy Hiểu Lan hay không. Vậy nên, xin đừng giấu giếm."
Trạm Bình liếc nhìn Triệu Hướng Vãn: "Đừng có lừa tôi, việc Hiểu Lan bỏ đi liên quan gì đến bạn trai cũ của nó?"
Triệu Hướng Vãn phản ứng nhanh: "Vậy ra, cô ấy có bạn trai cũ."
Cánh mũi của Trạm Bình hơi phập phồng, thể hiện sự do dự.
Triệu Hướng Vãn không để bà ấy tránh né: "Nhà bị trộm, nhưng cửa lại không có dấu hiệu bị cạy. Có thể Trạm Hiểu Lan đã lén lấy, cũng có thể là người khác làm. Hiểu Lan mất tích mà không mang theo đồ vệ sinh cá nhân, trong nhà lại mất một chiếc vali lớn dài hơn năm mươi cm... Chiếc vali này đủ để chứa một người trưởng thành dáng người mảnh mai. Bà đã nghĩ tới điều đó chưa?"
"Cái gì? Đừng dọa tôi!" Trạm Bình bị lời nói của Triệu Hướng Vãn làm cho kinh hãi, giọng nói bỗng trở nên to hơn: "Nó, nó lớn như vậy rồi, chắc chắn là do cãi nhau với Giả Tuấn Nam nên mới ra ngoài đi dạo, vài ngày nữa sẽ về, không có chuyện gì nguy hiểm đâu."
Giọng của Triệu Hướng Vãn lạnh lùng đến đáng sợ: "Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác. Người đâu? Xác đâu?"
Tay chân Trạm Bình bắt đầu run rẩy không ngừng, rõ ràng là giữa tháng năm, tiết trời ấm áp, nhưng bà ấy lại cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân xộc lên tận đỉnh đầu.
Chiếc vali đủ để nhét vừa một người... Chết phải thấy xác...
"Không, không thể nào. Hiểu Lan chỉ là trộm tiền rồi bỏ nhà đi, chắc chắn là vậy." Trạm Bình lẩm bẩm tự nói với mình.