Triệu Hướng Vãn hỏi: "Trong nhà không có dấu vết đánh nhau, chứng tỏ người vào là người quen. Bạn trai cũ của Trạm Hiểu Lan là ai?"
Tâm lý phòng vệ của Trạm Bình đã sụp đổ, bà ấy ngồi bệt xuống, giơ tay che mặt, giọng nói bị che bởi lòng bàn tay, nghe có vẻ u ám.
"Khi Hiểu Lan mới đến thành phố Tinh, nó làm phục vụ ở một nhà hàng, chẳng mấy chốc đã có bạn trai. Hiểu Lan không biết suy nghĩ, quen nhau chưa bao lâu thì đã trao thân. Sau đó mang thai, hoảng loạn tìm tôi cầu cứu, lúc đó tôi mới biết chuyện này, thật sự là vừa giận vừa hận. Đã nói với nó rồi, đừng tin vào đàn ông, không có người đàn ông nào tốt cả, vậy mà nó không chịu nghe!"
Triệu Hướng Vãn không trách cứ lời lẽ của Trạm Bình. Trạm Bình đã gần năm mươi, từ lâu đã hình thành quan điểm sống của mình, nếu bà ấy cho rằng đàn ông không có ai tốt, thì hà cớ gì phải phản bác?
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó Hiểu Lan mang thai, thằng kia không muốn chịu trách nhiệm, đề nghị chia tay, ném cho nó hai trăm tệ kêu nó đi phá thai. Tôi sợ mất mặt, nên đã cùng nó tìm một phòng khám để phá thai. May mắn là nó còn trẻ, cơ thể hồi phục nhanh, nghỉ ngơi nửa tháng là khỏe lại. Chỉ là, chỉ là..."
Trạm Bình lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra sự thật: "Chỉ là từ đó trở đi, Hiểu Lan đã có ám ảnh tâm lý, không dám gần gũi đàn ông. Từng có người giới thiệu cho nó hai đối tượng, nhưng chưa quen được một tháng đã chia tay. Hiểu Lan từng nói với tôi, chỉ cần đàn ông ôm nó một cái là nó thấy buồn nôn."
Cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng hiểu nguyên nhân khiến Trạm Hiểu Lan mắc chứng sợ tiếp xúc cơ thể. Không có gì lạ khi Trạm Hiểu Lan đã cãi nhau với Giả Tuấn Nam vào thứ năm tuần trước, không gọi cho anh ta đúng giờ như đã hẹn. Có lẽ Giả Tuấn Nam muốn thân mật với cô ấy, làm cô ấy sợ hãi, không dám nói ra sự thật, nên chỉ có thể tránh mặt vài ngày.
Triệu Hướng Vãn đã xem qua ảnh của Trạm Hiểu Lan, dáng người thon thả, ngũ quan thanh tú, đứng cạnh Giả Tuấn Nam, người gầy gò, đen đúa và lùn tịt, trông không mấy xứng đôi. Có lẽ vì từng chịu thiệt thòi, nên người không có chút nam tính nào như Giả Tuấn Nam, lại có thể mang đến cho cô ấy cảm giác an toàn chăng?
"Bạn trai cũ của cô ấy tên gì?"
"Không biết, Hiểu Lan chỉ nói là lái taxi."
"Có ảnh của anh ta không?"
"Không có."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đã từng gặp anh ta chưa?"
"Chưa."
"Có đặc điểm gì đặc biệt không?"
"Tôi không biết."
Triệu Hướng Vãn gật đầu, còn định hỏi tiếp thì bỗng nghe thấy giọng của Cố Chi Quang vang lên ngoài cửa: "Triệu Hướng Vãn, Triệu Hướng Vãn..."
Triệu Hướng Vãn đứng dậy, bước đến cửa.
Trán Cố Chi Quang nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển, vừa chạy vừa gọi: "Có tin tức, có tin tức rồi."
Triệu Hướng Vãn ra hiệu cho anh ấy bình tĩnh lại, hít thở đều rồi hãy nói.
"Có người nhìn thấy chiếc vali đó!"
Nói xong, Cố Chi Quang cúi người, tay phải chống lên đùi, thở dốc. Đợi đến khi lấy lại hơi, anh ấy mới đứng thẳng dậy, nhanh chóng thuật lại tin tức vừa hỏi được.
"Đi từ khu tập thể Viễn Thông ra, đối diện là một con đường lớn, ở ngã tư có một sạp sửa giày. Ông chủ sạp nói rằng vào chiều thứ sáu tuần trước, có người kéo một chiếc vali xanh đi qua quầy của ông ấy. Ông chủ nhớ rõ như vậy là vì khi đó ông ấy đang đóng gót cho một đôi giày cao gót màu đỏ, thật sự là một đôi giày da đẹp, màu đỏ rất chuẩn, đỏ tươi rực rỡ. Sau khi đóng gót đồng xong, khi giày đạp lên mặt đất phát ra âm thanh cạch cạch rất sang chảnh."
Trạm Bình ở bên cạnh sốt ruột không chịu nổi, cắt ngang: "Đừng dài dòng nữa, mau nói tiếp đi."
Cố Chi Quang nói: "Ông chủ sạp giày nói, bánh xe của chiếc vali đó rất tốt, khi kéo trên mặt đất không phát ra tiếng chói tai, mà là âm thanh có nhịp điệu cạch cạch. Âm thanh này khiến ông ấy chú ý, nên ông ấy mới ngẩng đầu lên nhìn."
"Có lẽ do thói quen nghề nghiệp, ông ấy để ý thấy chiếc vali đó làm bằng da giả, không phải da thật, đã cũ rồi, mép có vài chỗ xơ, màu sắc cũng bắt đầu phai. Khi bánh xe kéo trên nền xi măng, âm thanh không to, nhưng có thể thấy bên trong chiếc vali chứa rất nhiều đồ, tiếng phát ra rất trầm và nặng nề."
Trạm Bình nhào tới, vội vàng hỏi: "Là Hiểu Lan à?"