Hoàng Kiên cảm thấy như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm. Khi Hùng Thành Phong đã nhận tội trộm cắp, lấy 700 tệ từ ngăn kéo đầu giường, thì việc thừa nhận bắt cóc Trạm Hiểu Lan cũng sẽ không còn xa.
[Trộm cắp có là gì, chỉ vài trăm tệ thôi, bị giữ vài ngày rồi được thả ra. Nhận thì nhận, tao chẳng sợ.]
Hùng Thành Phong dựa người vào lưng ghế, vẻ mặt “lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi”: “Tao lấy đó, thì sao nào?”
Diêu Quốc Thành hỏi: “Anh lẻn vào nhà khi nào?”
Hùng Thành Phong hờ hững trả lời: “Khoảng năm giờ hơn.”
“Làm sao anh vào được?”
“Nhặt được chìa khóa.”
“Khi anh vào nhà, còn ai ở trong nhà không?”
“Không thấy ai.”
“Cái vali kéo thì sao?”
“Trong nhà chỉ có cái vali kéo là đáng giá một chút, tôi tiện tay lấy thôi.”
Hỏi thêm nữa, Hùng Thành Phong nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, không chịu thừa nhận đã gặp Trạm Hiểu Lan, càng không khai ra tại sao lại dùng vali kéo để đưa Trạm Hiểu Lan đi. Cuộc thẩm vấn lại đi vào ngõ cụt.
[Mình đã lén theo dõi Hiểu Lan một tuần, lúc nào đi làm, lúc nào tan ca, khi nào về nhà nấu cơm, khi nào hẹn hò, mình nắm rõ mồn một. Vào thứ Năm hai tuần trước thì phải? Khoảng chín giờ tối, mình thấy cô ta đứng loay hoay bên cạnh bốt điện thoại công cộng, mình đã tiến lại bắt chuyện, không ngờ cô ta như nhìn thấy quỷ, mặt đầy vẻ khinh ghét, còn nhổ nước bọt vào mình, bảo mình đừng bao giờ tìm cô ta nữa, đúng là con ả không biết điều mà.
Chưa bao giờ có chuyện mình bị ai bỏ rơi, chỉ có mình bỏ người khác. Nếu không phải do mình phát hiện bản thân có vấn đề về sức khỏe, trước đó lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, chỉ có Hiểu Lan là mang thai, thì tại sao mình lại phải quay lại tìm cô ta? Cô ta dám phá con của mình, c.h.ế.t tiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiều thứ Sáu, mình đã chuẩn bị sẵn khăn tẩm thuốc mê, đứng chờ ở góc nhà đỏ. Nhìn thấy cô ta từ cửa hàng giày đi về nhà, vừa mở cửa thì mình đã đẩy lưng cô ta vào, bịt miệng bằng khăn thuốc mê, thế là xong.
Đeo găng tay, mình lục lọi một vòng trong nhà, tiện tay bỏ tiền trên tủ đầu giường vào túi, rồi lấy cái vali kéo trong phòng nhét Hiểu Lan vào, đàng hoàng kéo ra ngoài, ném vào xe, ai dám cản mình chứ?
Ban đầu mình định làm chơi cô ta một chút rồi giết, nhưng khi nhìn thấy cái hòm to trên nóc tủ quần áo… ha ha, đúng lúc mình đang buồn ngủ lại gặp gối, nên mình đã mang cô ta về, để cô ta sinh con trai cho mình.]
Lý luận của Hùng Thành Phong có phần lộn xộn, trình bày không rõ ràng, nhưng Triệu Hướng Vãn đã hiểu.
Ý định ban đầu của hắn ta là trả thù Trạm Hiểu Lan vì cô ấy đã phá đứa con của hắn ta, nhưng khi thấy cái hòm to đó, hắn ta đã thay đổi ý định, quyết định giam giữ Trạm Hiểu Lan bên mình, sau khi cô ấy sinh được con trai thì mới g.i.ế.c cô ấy..
Những kẻ phạm tội thông thường không dám làm chuyện ác vào ban ngày, dưới ánh sáng mặt trời, vì sợ bị phát hiện. Nhưng hắn ta dám kéo một cái vali nhét người ra phố mà chẳng chút sợ hãi.
Tên này là một kẻ cực kỳ hung ác, lại can đảm vô cùng,
Để phá vỡ hàng phòng ngự của hắn ta, cần phải có một chiến thuật khác.
Hoàng Kiên và Diêu Quốc Thành liếc nhìn nhau.
[Dùng cách "ngao ưng", chúng ta sẽ đấu sức với hắn ta! Luân phiên thẩm vấn, xem hắn ta chịu đựng được bao lâu.]
“Ngao ưng” là một phương pháp huấn luyện chim ưng săn mồi. Bằng cách không cho chim ngủ trong vài ngày liên tiếp, khiến nó kiệt sức và mệt mỏi, làm hao mòn ý chí, sau đó con chim sẽ trở nên thuần phục.
Cảnh sát có những quy định nghiêm ngặt về thời gian, hình thức và phương pháp thẩm vấn, kế hoạch của Hoàng Kiên thực ra đã vi phạm quy tắc.
Triệu Hướng Vãn quan sát phản ứng của Hùng Thành Phong. Qua một ngày thẩm vấn, Hoàng Kiên và Diêu Quốc Thành đã mệt mỏi, nhưng Hùng Thành Phong lại không hề tỏ ra kiệt sức, cho thấy thể lực, sức bền và khả năng chịu đựng áp lực của hắn ta rất mạnh. Dù có thẩm vấn luân phiên, có lẽ cũng khó đạt được mục tiêu.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn nhìn Diêu Quốc Thành: “Để tôi nói chuyện với hắn ta chút nhé?”
Diêu Quốc Thành vừa rồi đã thấy sự sắc sảo của Triệu Hướng Vãn, nghĩ lại cô là đồ đệ của Hứa Mặt Đen, lập tức nhường lại vị trí thẩm vấn chín, ra hiệu cho Hoàng Kiên chuẩn bị ghi chép.
Hoàng Kiên cầm giấy bút, tò mò không biết cô đàn em mới học năm nhất sẽ thẩm vấn thế nào.