Hai người trở về phòng, sau khi tắm rửa xong lại đọc sách một chút, nhưng gần đến giờ tắt đèn mà Vũ Như Hân và Mạnh An Nam vẫn chưa về.
Chương Á Lan có chút bất an: “Xảy ra chuyện gì vậy chứ? Không phải hai người họ đi trước mặt chúng ta sao? Cũng đã hơn một tiếng trôi qua rồi, tại sao họ còn chưa về phòng chứ?”
Mười giờ, đèn tắt.
Hai người họ vẫn chưa trở về.
Triệu Hướng Vãn cảm thấy không đúng, thường ngày đại học Công An quản lý vô cùng nghiêm ngặt, tính kỷ luật của sinh viên cũng rất cao, không thể nào có chuyện hơn mười giờ đêm mà hai cô gái vẫn chưa trở về.
“Phải báo cho cô Chu!” Triệu Hướng Vãn đứng bật dậy, kéo cửa đi ra ngoài.
Bên trong tòa ký túc xá tối đen, đèn hành lang sáng choang, Triệu Hướng Vãn nhanh chân bước xuống lầu, vừa đi tới lầu hai đã nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Vũ Như Hân, còn Mạnh An Nam lại đang thấp giọng an ủi cô ta.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù Vũ Như Hân thích giả vờ yếu đuối, thế nhưng Triệu Hướng Vãn ở cùng phòng với cô ta một thời gian dài như vậy, cũng chưa từng thấy cô ta khóc bao giờ.
Tháng sáu ở tỉnh Tương, thời tiết tương đối nóng bức.
Tiếng khóc sụt sùi của Vũ Như Hân tựa như tiếng côn trùng nhỏ chui vào tai vậy, Triệu Hướng Vãn cảm thấy hơi nóng khiến người ta bồn chồn, trong lòng có chút khó chịu, vội vàng chạy xuống lầu.
Tiếng khóc của Vũ Như Hân tràn ngập vẻ bất lực, nhưng Mạnh An Nam lại là một cô nhóc tomboy, không phải kiểu người giỏi an ủi người khác, nói tới nói lui cũng bắt đầu trở nên gay gắt: “Ôi, cậu đừng khóc nữa! Bây giờ cậu có khóc thì cũng có ích gì chứ? Mẹ cậu còn chưa c.h.ế.t mà, chờ cô Chu tới là có thể đưa cậu tới bệnh viện rồi.”
Xem ra mẹ của Vũ Như Hân đã xảy ra chuyện rồi.
Triệu Hướng Vãn đi xuống lầu, vừa xuống đã thấy Vũ Như Hân đang ngồi trên băng ghế đặt dọc theo vách tường xi măng trong phòng bảo vệ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Trên người cô ta vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục mùa hè lúc đi họp, một chiếc áo thun tay ngắn màu vàng, chiếc quần dài kiểu quân đội màu xanh, trên trán ướt mồ hôi, tóc dính bết vào trên trán, chóp mũi đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sao thế? Tắt đèn rồi mà còn chưa trở về phòng ngủ.” Lời hỏi thăm của Triệu Hướng Vãn nghe có hơi cứng rắn.
Mạnh An Nam như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng dậy: “Triệu Hướng Vãn, cậu tới đúng lúc lắm, chị của Vũ Như Hân vừa gọi điện thoại tới, nói mẹ cô ấy nhập viện rồi. Bọn tôi cũng vừa báo cho cô Chu, thầy ấy bảo sẽ lập tức tới đưa cô ấy ra cổng.”
Triệu Hướng Vãn chậm chạp tiến đến gần, nhìn Vũ Như Hân đang ngồi xổm trên ghế: “Cậu, có ổn không?”
Vũ Như Hân hít mũi một cái, xoa xoa mặt, hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
[Tôi nào có cần cô ta tới hóng chuyện chứ? Huhuhu… chị gái ấp úng nói, bình thường cơ thể mẹ khoẻ mạnh như thế, tại sao lại nhập viện chứ? Không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không muốn mẹ xảy ra chuyện gì đâu, tôi sợ! Tôi không muốn Triệu Hướng Vãn ở đây hóng chuyện.]
Nghe thấy tiếng lòng của Vũ Như Hân, Triệu Hướng Vãn cảm thấy có hơi không biết làm sao.
“Triệu Hướng Vãn, không sao chứ?” Tiếng nói của Chương Á Lan vang lên từ phía sau, ở một mình trong phòng ngủ tối đen như thế, Chương Á Lan có hơi sợ.
Được rồi, người của phòng 316 đều có mặt đông đủ rồi.
Nghe thấy mẹ Vũ Như Hân nằm viện, Chương Á Lan vứt hết những bất mãn của mình với Vũ Như Hân ra sau đầu, vỗ n.g.ự.c nói: “Không sao, chúng tôi sẽ cùng đợi thầy đến với cậu. Nếu cần chúng tôi giúp đỡ gì, chỉ cần nói một tiếng.”
Đèn ở sảnh tầng một ký túc xá nữ rất sáng, dì quản lý ký túc xá đã nghỉ ngơi, chiếc điện thoại màu đỏ để ở phòng quản lý tầng một đột nhiên vang lên.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp tòa ký túc xá yên tĩnh, ồn ào đến đáng sợ.
Vũ Như Hân chợt bật dậy từ chỗ băng ghế, chụp lấy ống nghe, vội vàng nói vào điện thoại: “Alo.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói dồn dập, vô cùng sốt ruột: “Em vẫn còn chưa ra ngoài được sao? Em đừng đi đâu hết nhé, để chị bảo đồng nghiệp lái xe tới thẳng ký túc xá đón em luôn, em cứ chờ dưới lầu đi nhé.”
Vũ Như Hân luống xuống: “Chị ơi, mẹ sao rồi?”
Chu Như Lan ngừng một chút, nói: “Mẹ còn đang trong phòng cấp cứu, vẫn chưa qua cơn nguy kịch, em mau tới đi.”