“Cạch!” Một tiếng “cạch” vang lên, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.
Vũ Như Hân hoảng sợ nhìn xung quanh, khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, đôi môi cô ta mím chặt, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Mẹ tôi, mẹ tôi vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, tôi rất sợ…”
Chương Á Lan là một người nhiệt tình, ấm áp, đi tới ôm lấy bảo vai Vũ Như Hân, dịu dàng an ủi: “Không sao, không sao, mẹ cậu không sao đâu.”
Vũ Như Hân tựa đầu lên vai Chương Á Lan, nghẹn ngào khóc giống như một đứa trẻ chịu oan ức, nước mắt thấm ướt bộ quần áo ngủ bằng cotton của Chương Á Lan.
Chu Xảo Tú vội vàng chạy tới, trời nóng nực khiến đầu cô ấy đầy mồ hôi: “Vũ Như Hân, đi thôi! Cô đưa em tới bệnh viện.”
Ban nãy Triệu Hướng Vãn cũng nghe thấy lời nói của chị gái Vũ Như Hân: “Cô Chu, chị Vũ Như Hân nói sẽ bảo đồng nghiệp lái xe tới đón, chúng ta chỉ cần chờ ở trước cửa ký túc xá là được ạ.”
Sau khi Vũ Như Hân rời đi, cô Chu dặn dò ba cô gái còn lại của phòng 316 cứ yên tâm đi ngủ, thế nhưng ba người trở về phòng nằm lên giường, cả nửa ngày cũng không ngủ nổi.
Trong bóng tối, Chương Á Lan nặng nề thở dài một hơi: “Các cậu nói xem, rốt cuộc mẹ Vũ Như Hân mắc bệnh nghiêm trọng gì?”
Mạnh An Nam ngại nóng, cầm cây quạt không ngừng phe phẩy, màn chống muỗi cũng bị quạt tung ra, cô ấy vừa quạt vừa nói: “Ai biết được, tôi cũng không phải sinh viên khoa Y, thấy Vũ Như Hân khóc lóc thảm thiết như vậy, chắc chắn rất nguy hiểm.”
Chương Á Lan thấy Triệu Hướng Vãn không nói gì, gọi thẳng tên hỏi: “Này, Triệu Hướng Vãn, cậu nói xem, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Triệu Hướng Vãn chậm rãi trả lời: “E rằng còn có chuyện ẩn giấu bên trong.”
Chuyện ẩn giấu bên trong? Nghe thấy thế, Chương Á Lan và Mạnh An Nam đều đồng loạt vén màn lên, thò đầu ra hỏi: “Còn chuyện gì ẩn giấu bên trong nữa chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn nói: “Nếu là trường hợp khẩn cấp, vậy thì khi Vũ Như Hân hỏi thăm, chị của cô ấy phải nói ra triệu chứng đơn giản, ví dụ như đau bụng, nôn ói, chóng mặt, ngất xỉu các thứ. Thế nhưng chị ấy lại không trả lời trực tiếp, dường như có chuyện gì đó khó nói.”
Chương Á Lan như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng nhỉ, tôi cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, tại sao lại là chị của Vũ Như Hân sắp xếp xe, ba cô ấy đâu?”
Mạnh An Nam nói: “Ba cô ấy là lãnh đạo, vợ xảy ra chuyện chắc chắn ông ấy đang túc trực ở bệnh viện rồi, nào còn tâm trạng để sắp xếp những thứ này chứ?”
Chương Á Lan lại không đồng tình với quan điểm của Mạnh An Nam: “Lãnh đạo thì sao chứ? Lãnh đạo thì không phải làm chồng sao? Vợ mình xảy ra chuyện, nếu như có nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định phải gọi con cái đến. Nếu như ông ấy muốn nhờ người đến đón thì còn cần phải tự tay sắp xếp sao? Không phải chỉ cần một câu nói thôi à? Sao lại để chị của Vũ Như Hân sắp xếp đồng nghiệp đến đón nhỉ?”
“Cũng đúng.” Mạnh An Nam bị Chương Á Lan thuyết phục, bắt đầu cảm thấy bất mãn với ba của Vũ Như Hân: “Còn đáng mặt làm ba sao, hừ!”
Vũ Như Hân đang được mọi người bàn tán vừa đến bệnh viện một cái đã chạy thẳng tới phòng phẫu thuật.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, có một đám người tụ tập ngoài hành lang. Vũ Kiến Thiết mặc đồng phục đang bị cấp dưới vây quanh, vẻ mặt Chu Như Lan lạnh lùng, một mình đứng tựa lưng vào tường.
Vũ Như Hân vọt tới trước mặt chị gái: “Chị, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Chu Như Lan mặc một chiếc váy đơn sắc, mái tóc xõa tung, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy em gái tới, cô ấy chậm rãi ngước mắt, còn chưa nói gì đã rơi nước mắt: “Mẹ, mẹ…”
Tiếng nức nở này đã khóa chặt những lời cô ấy định nói ra trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói thành lời.
Vũ Như Hân giậm chân: “Em sốt ruột sắp c.h.ế.t rồi này, bây giờ mẹ thế nào rồi? Khi nào mới phẫu thuật xong?”
Chu Như Lan há miệng một cái, lại bị tiếng tằng hắng của Vũ Kiến Thiết cắt ngang, cô ấy có chút kiêng dè liếc nhìn ba dượng của mình, cúi đầu, nước mắt lạnh như băng rơi xuống mu bàn chân.
Vũ Như Hân rất giỏi nhìn sắc mặt và lời nói của người khác, cô ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ba mình, Vũ Kiến Thiết đang ngoắc ngoắc tay với cô ta, tỏ ý bảo cô ta đến gần một chút.