Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 372: Vài Điểm Khác Biệt So Với Các Chàng Trai Thành Phố





Tính cách Ngu Sơ Hiểu đơn thuần, vì bố cô ấy đã mất khi cô ấy còn học tiểu học, trong nhà chỉ còn mẹ con hai người, thiếu thốn tình cha. Cô ấy có ấn tượng rất tốt với Đàm Học Nho luôn dịu dàng, chu đáo, sau khi cô ấy quyết định kết hôn thì thông báo cho mẹ mình Ngụy Thanh Uyển, dự định ngày hôm sau sẽ đến nhà.

Đàm Học Nho nhớ rõ, khi gặp Ngụy Thanh Uyển vào mùa xuân tháng Ba, anh ta mặc đôi giày da mới, mang theo quà, bước vào khu ký túc xá của xưởng cơ khí tỉnh.

Xưởng cơ khí tỉnh là một xưởng lớn ở tỉnh Tương, chủ yếu sản xuất máy móc xây dựng hạng nặng. Vào những năm 90, khi xây dựng phát triển mạnh, máy móc xây dựng bán rất chạy, vì vậy xưởng cơ khí tỉnh có lợi nhuận rất tốt, mỗi năm vào các dịp lễ tết đều phát tiền, phát hàng, từ xà phòng, kem đánh răng, nước ngọt, đến các hộp cá thu, trái cây, gạo, dầu, cái gì cũng có.

Khi Đàm Học Nho bước vào khu vực sinh hoạt của xưởng cơ khí tỉnh, anh ta cảm nhận ngay bầu không khí giàu có, vui vẻ.

Mọi người đều nở nụ cười vui vẻ, khi chào hỏi cũng khiến người khác ghen tị.

"Cá thu đã ăn hết chưa? Tôi nói cho một cách, chiên với dầu rồi đậy kín trong lọ thủy tinh, trẻ con mang đến trường ăn vặt, hương vị rất ngon. Chất đạm cao, nghe nói còn tốt cho tóc, trẻ con đang lớn ăn nhiều thì tốt."

"Ôi, táo phát lần trước vẫn chưa ăn hết, giờ lại phát một thùng cam. Nhà tôi là đôi vợ chồng công chức, ăn không hết!”

"Đúng vậy, trái cây không thể ăn như cơm. May mà con tôi hay ăn vặt, mỗi ngày đều nhét ba quả vào cặp sách, giờ thì ăn gần hết rồi."

Đàm Học Nho nghe được những thứ này thì ghi nhớ trong lòng. Anh ta âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kết hôn với Ngu Sơ Hiểu, chuyển về sống ở nhà máy cơ khí tỉnh. Quê anh ta ở nông thôn, gia đình có nhiều anh em, cũng không quan tâm đến việc ở rể, chỉ cần được sống ở đơn vị này, hàng ngày có thể ăn không hết gạo, mì, trái cây, thật là tuyệt vời.

Ngụy Thanh Uyển đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm thịnh soạn từ sớm, chờ đợi bạn trai của con gái đến nhà.

Khi mở cửa, ánh mắt của Ngụy Thanh Uyển nhanh chóng quét qua Đàm Học Nho. Chàng trai có dáng người trung bình, vẻ ngoài thanh tú, tuy chỉ mới tốt nghiệp trung học, nhưng có thể thấy được chút phong độ của người có học thức giữa lông mày. Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình của anh ta, quả thật khó mà đoán ra anh ta là người nông thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, vẫn có thể thấy vài điểm khác biệt so với các chàng trai thành phố.

Cổ áo sơ mi màu xanh của anh ta đã phai màu vì giặt quá nhiều, viền tay áo hơi mòn, gấu quần hơi ngắn, chỉ vừa đủ che được mặt giày, khi anh ra di chuyển, tất nylon màu sáng lộ ra, nhìn có vẻ khá rẻ tiền.

Ngụy Thanh Uyển cảm thấy hơi sốc, nhưng bà ấy thông minh, không hỏi gì nhiều, chỉ mỉm cười mời Đàm Học Nho ngồi xuống.

Ngụy Thanh Uyển là người bản địa, bố mẹ đều là công nhân về hưu, điều kiện sống tương đối tốt. Sau khi chồng bà ấy qua đời, đã có vài người giới thiệu cho bà ấy nhưng bà ấy có tiêu chuẩn cao, ai bà ấy cũng coi thường, dần dần cũng quen với cuộc sống độc lập nên Ngụy Thanh Uyển không tái hôn.

Lần đầu tiên Đàm Học Nho tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như Ngụy Thanh Uyển.

Mặc dù Ngụy Thanh Uyển đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng làn da bà ấy vẫn trắng trẻo, xinh đẹp, chân dài, n.g.ự.c lớn, eo thon, toát lên vẻ hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành, khiến trái tim Đàm Học Nho đập loạn nhịp, anh ta ngồi trên ghế, không dám động đậy.

Sự ngượng ngùng của Đàm Học Nho lại để lại ấn tượng tốt với Ngụy Thanh Uyển, bà ấy đã mời trà anh ta, thuận miệng hỏi vài câu.

"Cháu đến từ đâu? Bố mẹ còn sống không? Cháu có bao nhiêu anh chị em?"

"Thu nhập từ nhà máy giày da có ổn định không? Cháu là công nhân chính thức hay công nhân tạm thời?"

"Đơn vị có cung cấp chỗ ở không? Nếu kết hôn thì hai đứa sẽ sống ở đâu?"

Mỗi câu hỏi đều nhắm vào điểm yếu của Đàm Học Nho, khiến anh ta bắt đầu đổ mồ hôi trán, trả lời cũng bắt đầu lắp bắp.

"Dạ, thưa cô, cháu là người nông thôn. Hiện tại cháu làm nhân viên bán hàng tại nhà máy giày da Hồng Tinh, là công nhân tạm thời, thu nhập dựa vào phần trăm doanh số, mỗi tháng khoảng hơn bốn mươi đồng. Đơn vị không cung cấp chỗ ở, cháu đang thuê nhà bên ngoài. Cháu… cháu thật lòng yêu Sơ Hiểu, cháu mong muốn kết hôn với cô ấy, xin cô hãy đồng ý."