Hiệu quả cách âm ở phòng họp của chỗ bảo vệ rất tốt, đóng cửa lại một cái là không có bất cứ âm thanh nào lọt ra ngoài, Lương Thành Hồng kêu la cả nửa ngày cũng không có ai tới, lòng ông ta trầm xuống, đưa tay lau mồ hôi trên đầu: “Các người, các người muốn hỏi gì?”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn tựa như có điện, nhìn chằm chằm ông ta: “Ông gặp Nguỵ Thanh Uyển lúc mấy giờ? Mười giờ rưỡi, mười một giờ, mười một giờ rưỡi, hay mười hai giờ…”
“À, xem ra là gặp lúc khoảng mười một giờ rưỡi. Hôm đó Nguỵ Thanh Uyên mặc một chiếc đầm màu đen bó sát, đi một đôi giày đen đúng không? Nhà bà ấy ở lầu một, đang đẩy xe đạp ra ngoài, bên cạnh không một bóng người, vô cùng yên tĩnh có phải không?”
Lương Thành Hồng không nói gì, thế nhưng trán không ngừng toát mồ hôi, điều này cũng nói cho mọi người biết một sự thật… suy đoán của Triệu Hướng Vãn là chính xác.
“Ông đã chặn Nguỵ Thanh Uyển lại, nói với bà ấy mấy câu đúng không? Trên thực tế, người cuối cùng Nguỵ Thanh Uyển gặp gỡ vào ngày hôm đó, chính là ông! Một tin tức quan trọng như thế, vậy mà ông lại không nói cho cảnh sát ở đồn công an biết, chắc chắn ông đang che giấu điều gì đó. Là cái gì? Nếu như ông không nói, vậy sau khi trở về chúng tôi sẽ xin lệnh bắt giữ, đến lúc đó…”
Lương Thành Hồng có tật giật mình, bị Triệu Hướng Vãn dồn ép như thế, cho rằng cảnh sát đã nắm được chứng cứ từ trước, bị doạ tới mức hồn siêu phách tán, thế là buộc miệng nói ra hết những việc nên nói và không nên nói.
“Tôi thật sự có gặp Nguỵ Thanh Uyển, vào khoảng mười một giờ rưỡi tối. Tôi sống ở toà nhà số 13 phía Nam, còn bà ấy ở toà nhà số 12 phía Nam, chỉ có cách một con đường xi măng mà thôi. Sắc trời đã tối, mọi người trong ký túc gia đình đều đã ngủ hết, đèn trong nhà cũng tắt, chỉ còn đèn đường vẫn còn sáng, vô cùng yên tĩnh. Đèn đường cũng không tính là quá sáng, lúc tôi đi tới đầu phía Đông của toà nhà số 12, lại chợt nhìn thấy đèn trong nhà Nguỵ Thanh Uyển còn sáng, bóng dáng của bà ấy mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ. Vô cùng xinh đẹp, cho dù chỉ là một cái bóng thoáng qua, nhưng cũng đẹp tới mức khiến người khác không thở nổi.”
Chu Phi Bằng không nhịn được ngắt lời ông ta: “Ông nói chuyện ngắn gọn, rõ ràng, đừng có làm thơ ở đây.” Cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, thế mà lại nói ra mấy lời thô lỗ như thế, đúng là khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Thành Hồng đắm chìm trong hồi ức, mặt đỏ ửng lên, cảm thấy hưng phấn dị thường.
“Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng động ở cửa, Nguỵ Thanh Uyển đẩy xe đạp bước ra, động tác của bà ấy rất nhẹ, lúc mở cánh cửa sắt cũng từ từ, hệt như một kẻ trộm vậy. Phải đi xuống ba bậc thang mới xuống khỏi tầng một, bà ấy cẩn thận xách xe đạp, rất sợ phát ra tiếng động. Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của bà ấy, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm. Bình thường Nguỵ Thanh Uyển làm việc vô cùng thoải mái, bây giờ lại phải chậm rãi từ tốn, hơn nữa còn rón rén như vậy, chắc chắn là lén ra ngoài gặp gỡ ai đó!”
Lương Thành Hồng nói tới mấy chữ “lén gặp ai đó”, lại nghiến răng nghiến lợi, cứ như thể Nguỵ Thanh Uyển là vợ của ông ta vậy.
Hà Minh Ngọc liếc mắt, bàn tay đang viết gõ nhẹ lên quyển sổ tay mấy cái.
Triệu Hướng Vãn đưa tay ra, vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cô ấy yên lặng, nghiêm túc lắng nghe, hoàn thành ghi chép.
“Lúc bà ấy đi ra khỏi cửa toà nhà, đi tới đường mòn, đang định leo lên xe đạp, tôi vội vàng chạy tới cản bà ấy lại. Mượn ánh đèn đường, tôi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sắc xuân của bà ấy, tiết trời buổi đêm cuối tháng chín có hơi lạnh, thế nhưng bà ấy chỉ mặc mỗi một chiếc váy, chiếc váy còn ngắn trên đầu gối, đúng là không biết xấu hổ.”
Ngoài miệng thì bảo “đúng là không biết xấu hổ”, nhưng trong đầu Lương Thanh Hồng lại đang nghĩ tới một hình ảnh vô cùng đặc sắc, Triệu Hướng Vãn cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta: “Ông ngăn bà ấy lại rồi nói gì, làm gì, mau thành thật khai báo!”
Lương Thành Hồng bị cặp mắt phượng lạnh lùng kia dọa sợ hết hồn, ngọn lửa vừa dâng lên trong lòng nhanh chóng bị dập tắt, rụt cổ một cái, đưa tay xoa xoa phần tóc thưa thớt trên đỉnh đầu, tiếp tục giải thích.
“Lúc nhìn thấy tôi, bà ấy lộ rõ vẻ hốt hoảng, sắc mặt thay đổi. Gương mặt ngời ngời sắc xuân ban nãy lập tức trở nên lạnh lùng. Tôi hỏi bà ấy đi đâu, bà ấy nói rằng mình có chuyện phải ra ngoài. Tôi hỏi Ngụy Thanh Uyển muộn như thế còn ra ngoài là muốn đi gặp ai, bà ấy bảo tôi đừng có xen vào. Tôi lại nói bà ấy mặc váy ngắn như thế là muốn qua ngoài gặp đàn ông đúng không? Bà ấy trả lời đây là chuyện riêng của bà ấy, bảo tôi hãy tự trọng.”