Tiếng nói của Lương Thành Hồng đột nhiên lớn lên: “Bảo tôi tự trọng á? Sao tôi lại không có tự trọng chứ? Tôi thích bà ấy sáu năm trời, nhờ mấy người làm mai giới thiệu giúp, bà ấy cứ không mặn không nhạt, nói cái gì mà lớn tuổi rồi chỉ muốn chăm sóc Sơ Hiểu, sống qua ngày, không có suy nghĩ đó. Thế nhưng thì sao? Bà ấy thật sự không có suy nghĩ đó sao? Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài, ăn mặc như thế, tự dâng tới miệng, bà ấy thật quyến rũ, thật lẳng lơ!”
Chu Phi Bằng càng nghe, trong lòng càng lạnh đi, là một người cảnh sát, Chu Phi Bằng đã nhìn không biết bao t.h.i t.h.ể và vụ án g.i.ế.c người, mỗi khi gặp mấy vụ án mất tích đều cầu nguyện đối phương có thể an toàn trở về. Tuy nhiên, dựa theo kinh nghiệm phá án của anh ta, phụ nữ độc thân ra ngoài nửa đêm, hơn một năm không có tin tức gì như thế, vậy thì lành ít dữ nhiều rồi.
Triệu Hướng Vãn cố ý đ.â.m thọt ông ta một câu: “Bà ấy ra ngoài lúc nửa đêm, thế thì có liên quan gì tới ông? Ông cũng chỉ là một người theo đuổi người ta mà thôi, bà ấy có quyền chấp nhận những người đàn ông ưu tú hơn.”
Quả nhiên Lương Thành Hồng bị chọt đúng chỗ đau, cảm xúc trở nên kích động: “Một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, tôi chịu lấy bà ấy thì bà ấy nên biết ơn tôi mới phải, kén chọn tới lui còn muốn tìm người thế nào nữa? Tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Nguỵ Thanh Uyển khi tiễn bạn trai của Ngu Sơ Hiểu, tôi khinh nhé! Cái kiểu lẳng lơ đó tôi vừa nhìn là biết ngay quan hệ giữa hai người họ không rõ ràng rồi, bà ấy cho rằng mọi người đều mù, đều ngu hết sao.”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Thế là ông đã nói rõ ràng với bà ấy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lương Thành Hồng thở dốc nói: “Ừ! Tôi đã nói thẳng với bà ấy, mắng bà ấy ngay cả bạn trai của con gái mà cũng cướp cho được, không biết xấu hổ. Trước đó bà ấy còn không chịu thừa nhận, tôi cố ý lừa Ngụy Thanh Uyển, nói rằng đã tận mắt nhìn thấy bà ấy và Tiểu Đàm hẹn hò, còn bảo sẽ nói lại cho Ngu Sơ Hiểu nghe, để con gái hận bà ấy suốt đời.”
Chu Phi Bằng nhướng nhướng mày: “Bà ấy có tin không?”
Lương Thành Hồng cười vô cùng quỷ dị: “Cũng không phải bà ấy không tin, bà ấy có tật giật mình, bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, sau khi nghe thấy tôi bảo sẽ nói cho Ngu Sơ Hiểu biết, suýt nữa đã không đỡ nổi chiếc xe đạp. Tôi theo đuổi Nguỵ Thanh Uyển nhiều năm như thế, lấy lòng tất cả những người bên cạnh bà ấy, bao gồm cả Ngu Sơ Hiểu. Tôi cũng là người đã kèm hai môn toán và lý cấp hai cho con bé, Sơ Hiểu xem tôi như ba nó vậy, thế nên tôi nói gì con bé cũng sẽ tin tưởng. Hơn nữa, đối với những chuyện thế này, chỉ cần ghim một cái gai vào đó, chắc chắn quan hệ giữa hai mẹ con sẽ không thể trở lại được như trước nữa. Ngụy Thanh Uyển xem Ngu Sơ Hiểu như mạng sống mình vậy, bà ấy nào dám mạo hiểm như thế?”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Lợi dụng chuyện riêng tư và điểm yếu của đối phương để uy h.i.ế.p người ta, không phải chuyện một người đàn ông đích thực nên làm.”
Cảm xúc kiềm nén quá lâu đột nhiên tìm được cách thổ lộ, Lương Thành Hồng hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ người đàng hoàng của mình, cơ mặt co quắp lại: “Đàn ông đích thực? Bởi vì tôi đã làm một người đàn ông đích thực quá lâu, thế nên mới có chuyện theo đuổi Ngụy Thanh Uyển suốt sáu năm mà ngay cả một đầu ngón tay cũng chưa được chạm vào đấy. Lúc tôi dẹp bỏ cái hình tượng đàn ông đích thực kia đi, không ngờ bà ấy lại đưa tay chạm vào miệng tôi, cầu xin tôi che giấu giúp bà ấy, còn nói nhất định sẽ báo đáp tôi.”
Chu Phi Bằng không muốn nghe tiếp nữa: “Thế tại sao ông lại không nói tin tức quan trọng thế này cho cảnh sát biết?”
Khoé miệng Lương Thành Hồng giật giật: “Vì nghĩ cho danh tiếng của Thanh Uyển, thế nên tôi đã che giấu giúp bà ấy. Đêm hôm đó tôi đưa bà ấy về nhà tôi, vui vẻ hưởng thụ một lần, qua một giờ mới để bà ấy rời đi. Trước khi đi, Nguỵ Thanh Uyển còn hứa với tôi rằng, sau khi đến gặp Đàm Học Nho lần này, sẽ kiên quyết chia tay với cậu ta. Chờ tới khi bà ấy về sẽ kết hôn với tôi, chỉ mong tôi đừng nói gì hết, nếu không sẽ hỏng danh tiếng cả đời của bà ấy. Các người không hiểu đâu, đối với Ngụy Thanh Uyển mà nói, Sơ Hiểu chính là mạng sống của bà ấy, nếu như tôi nói ra chuyện này, sau khi trở về bà ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi đâu.”