Tên này đang định nói dối!
Chu Phi Bằng quát lên, giọng nghiêm khắc: "Anh mau nói thật đi!"
Lại Khoan sợ hãi, run lên một cái: "Các đồng chí cảnh sát, tôi nói thật mà. Giờ đã là tháng 7 năm 92, chuyện đã qua gần hai năm rồi, để tôi nhớ lại chút đã."
Chu Phi Bằng cười lạnh: "Ngày đó rất quan trọng với anh, tôi vừa nói là anh phải nhớ ngay ra mới đúng. Anh từng nói rõ ràng ở đồn công an, còn ký tên và lăn tay nữa, anh không thể quên được đâu."
Lại Khoan đập tay lên trán: "Ài dà, trí nhớ tôi tệ quá. Đúng rồi, tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi. Ngày 21 tôi cùng Đàm Học Nho đi công tác đến thành phố Châu, ngày 27 mới về. Tối ngày 23 thì tôi ngủ ở nhà khách, chẳng làm gì cả."
[Trời ạ, có phải cảnh sát đã phát hiện ra gì rồi không? Tại sao lại điều tra lại vụ án này chứ? Khó khăn lắm tôi mới được đi công tác, đương nhiên là phải vui chơi một chút rồi. Ở thành phố Châu có nhiều cô lắm, bà vợ tôi thì không ở đó, đây là cơ hội tốt quá mà. Đàm Học Nho cũng rất hợp ý tôi, hai đứa tôi đã sắp xếp trước, bề ngoài thì thuê chung một phòng tiêu chuẩn, nhưng thực ra tôi toàn thuê phòng khác, tự bỏ tiền túi ra chơi. Sau đó thì gom hoá đơn vào một chỗ để thanh toán, không ai hay biết gì cả.]
Triệu Hướng Vãn nghe tới đây, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Chu Phi Bằng.
"Anh đang nói dối!"
Chu Phi Bằng bắt đầu lo lắng. Anh ta có thể nhận ra Lại Khoan đang nói dối, đang bịa chuyện, nhưng làm thế nào để vạch trần và buộc hắn ta phải khai thật, anh ta lại chưa nghĩ ra.
Là một người làm kinh doanh, Lại Khoan luôn quen với việc thương lượng. Nhìn thấy sự do dự của Chu Phi Bằng, hắn ta lập tức nhận ra anh ta đang thiếu tự tin, nụ cười trên mặt hắn ta giờ đây ngày càng chân thật hơn nhiều: "Các đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không nói dối. Bọn tôi đi công tác, ngày chạy vắt chân lên cổ, đến tối thì mệt lả ra, ngủ say như chết. Nửa đêm thì tôi không biết Đàm Học Nho thế nào, nhưng lúc tôi ngủ, anh ta vẫn còn ở đó. Sáng dậy thì tôi thấy anh ta đang đánh răng rửa mặt. Lời khai của tôi lúc đó cũng ghi như thế, đúng không?"
Chu Phi Bằng đương nhiên biết lời khai của Lại Khoan viết gì, vấn đề là anh ta không tin lời khai đó, nhưng lại chưa tìm được sơ hở. Đột nhiên, anh ta cảm nhận được sự chênh lệch rõ rệt giữa bản thân và Triệu Hướng Vãn, nên quay sang nhìn cô cầu cứu.
Triệu Hướng Vãn đứng dậy.
Chu Phi Bằng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nhường chỗ cho cô, không quên lườm Lại Khoan một cái: "Nước trà đâu? Sao chưa rót nước trà mời khách đi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại Khoan có chút bối rối. Cảnh sát thường phải theo cấp bậc, rõ ràng Triệu Hướng Vãn trông trẻ hơn Chu Phi Bằng, lẽ ra cô phải ít kinh nghiệm hơn. Tại sao Chu Phi Bằng lại đối xử với cô tôn trọng như vậy? Hắn ta bắt đầu nghi ngờ cô có thể là nhân vật quan trọng nào đó. Vừa suy nghĩ, Lại Khoan vừa đứng lên, rót ba ly trà mát từ ấm gốm ở góc phòng, cẩn thận đặt trước mặt ba người cảnh sát.
"Đây là trà mát tôi tự pha bằng hoa cúc, kim ngân hoa và trà quê. Lúc nãy không biết các đồng chí có uống được không nên không dám mời. Trời nóng, uống vào sẽ giải khát tốt."
Triệu Hướng Vãn nhìn ly trà màu đỏ sẫm, cảm nhận được sự mát mẻ toát ra từ hơi trà, so với ly trà xanh Long Tỉnh vừa rồi thì còn mát hơn nhiều. Cô cầm ly trà lên uống cạn một hơi. Giữa cái nóng gay gắt của tháng bảy, ly trà mát lạnh này thật sự giải nhiệt rất tốt.
Uống xong, cảm giác khô khát trong miệng đã giảm đi, Triệu Hướng Vãn mới ngẩng đầu lên, nhìn Lại Khoan một cách nghiêm túc nhưng đầy vẻ thoải mái, dùng giọng điệu thân thiện để bắt đầu hỏi chuyện.
"Trưởng phòng Lại, anh kết hôn chưa?"
"Kết hôn rồi."
"Con anh học lớp mấy rồi?"
"Sắp lên lớp bốn."
"Con trai hay con gái?"
"Con trai."
"Thằng bé giống ai? Học hành có tốt không?"
"Giống tôi, khỏe mạnh, thành tích rất tốt, luôn đứng trong top 3 của lớp."
"Xem ra vợ anh rất giỏi trong việc dạy dỗ con cái nhỉ?"
"Đúng vậy! Vợ tôi là giáo viên tiểu học, dạy con rất giỏi."
Nghe đến đây, Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc đều không hiểu Triệu Hướng Vãn đang định làm gì. Sao cô lại bắt đầu nói chuyện như vậy thế? Lại Khoan càng nói càng thoải mái, ánh mắt sáng lên, rõ ràng không có vẻ gì là đang nói dối.