[Đúng là một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, ôi ôi ôi… Ặc, đợi một chút, ai là hoa tươi, ai là phân trâu chứ? Sao đầu óc mình đột nhiên không dùng được thế này.]
Nghe thấy tiếng lòng của mọi người, Triệu Hướng Vãn mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng buông tay Quý Chiêu ra.
Quý Chiêu cảm thấy bối rối, không cảm thấy việc nắm tay trước mặt nhiều người có gì không tốt, cảm giác tay mình trống rỗng, có chút nghi ngờ nhìn Triệu Hướng Vãn.
Chú chim sơn ca đậy lại trên một cành cây nở đầy hoa lựu, kêu “huýt huýt” hai tiếng.
[Em, là thật.]
Trong giọng nói của người thiếu niên Quý Chiêu tràn ngập hưng phấn, điều này khiến tâm trạng Triệu Hướng Vãn trở nên rất tốt.
Mặc dù Hứa Tung Lĩnh rất không thích hai người tương tác với nhau, nhưng điều này lại thành công khiến các thành viên khác trong tổ trọng án thấy vui vẻ.
Nhịp điều tra phá án của vụ án Ngụy Thanh Uyển mất tích diễn ra khá nhanh, cũng đầy khó khăn khiến mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.
Điều tra, thu thập chứng cứ tại nhà máy cơ khí tỉnh và nhà máy giày da Hồng Tinh, khai quật nơi chôn t.h.i t.h.ể của Ngụy Thanh Uyển, nhiều lần thẩm vấn Đàm Học Nho, dụ dỗ anh ta khai ra tất cả tội trạng của mình rồi đối chiếu với lời khai của tất cả mọi người. Bên phía trung tâm kỹ thuật hình sự tiến hành so sánh ADN, kiểm tra và chỉnh sửa lại các kết quả, cuối cùng kết án và bàn giao. Cường độ cao, nhiệm vụ nặng nề, thời gian lại eo hẹp, vất vả lắm mới hoàn thành tất cả những chuyện này, sau đó Hứa Tung Lĩnh lại kéo mọi người họp tổng kết, hết chuyện này tới chuyện khác, ngay cả thời gian thở cũng không có.
Bây giờ Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu lại thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, tựa như một cơn gió mát thổi tới từ cơn giông bão, khiến tâm trạng nặng nề của mọi người trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Hà Minh Ngọc trêu Quý Chiêu: “Bó hoa này là do tôi hái, trả lại cho tôi.”
Quý Chiêu nhíu mày một cái, cầm lấy bó hoa lựu bỏ vào lòng bàn tay Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn cầm bó hoa lựu trong tay, ném trả lại cho Hà Minh Ngọc: “Trả lại cho chị này!”
Hà Minh Ngọc chụp lấy, kiểm tra kỹ càng, sau đó lại liếc nhìn Triệu Hướng Vãn một cái: “Này, sao em lại ném hoa của chị? Thái độ lúc bảo chị đi hái giúp còn tốt hơn bây giờ rất nhiều.”
Chu Phi Bằng cười trên nỗi đau của người khác, nhếch mép cười to: “Đáng đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Để anh đi tìm hái cho em]
Quý Chiêu đột nhiên đứng lên, đôi chân dài bước một bước, đi thẳng ra cửa.
Triệu Hướng Vãn cũng không đi theo, chỉ dặn dò một câu: “Ở dưới lầu ấy, anh đi nhanh rồi về nhé.”
Những người khác cảm thấy khó hiểu, hỏi Triệu Hướng Vãn: “Quý Chiêu đi đâu thế?”
Triệu Hướng Vãn: “Anh ấy đi hái hoa cho tôi.”
Tất cả mọi người đều bật cười, trong tiếng cười còn xen lẫn tiếng giễu cợt nhàn nhạt, và cả sự vui mừng sâu sắc.
“Hà Minh Ngọc, đều do cô hẹp hòi quá đây, chỉ một bó hoa lựu thôi mà, sao cứ phải đòi lại cho được thế.”
“Còn phải nói sao! Lại còn phiền hoạ sĩ Quý phải đi hái.”
“Vẫn là em gái nhỏ này có uy nhé, ha ha.”
Chu Phi Bằng đưa mắt nhìn theo bóng lưng Quý Chiêu, sau đó lại nhìn đôi mắt cười sáng ngời của Triệu Hướng Vãn, không biết vì sao trong lòng lại thấy cảm động, nội tâm ngay thẳng, không hề hứng thú với chuyện nam nữ của anh ta đột nhiên bắt đầu đập nhanh.
Yêu đương, thú vị tới vậy sao?
Lúc này, có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ngọt ngào giữa Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu, những hình ảnh trong mắt Chu Phi Bằng đột nhiên được phủ thêm một lớp dịu dàng. Bông hoa lựu đỏ trong tay Hà Minh Ngọc đột nhiên trở nên sáng lên, khiến gương mặt thanh tú của Hà Minh Ngọc trở nên tỏa sáng rực rỡ.
Chu Phi Bằng đứng lên, cánh tay duỗi ra một cái, cướp lấy bông hoa lựu đỏ trong tay Hà Minh Ngọc, kẹp trên tai mình, đắc ý cười một tiếng: “Hoa này đưa cho tôi là được.”
Hà Minh Ngọc không chú ý, bông hoa trong tay đã bị Chu Phi Bằng cướp đi, tức giận muốn lấy lại, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy trên gương mặt điển trai của anh ta cài thêm một bông hoa xinh đẹp, vừa thấy buồn cười lại vừa cảm thấy vui vẻ, không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy mọi người cứ không ngừng đùa giỡn, trêu chọc nhau, sắc mặt Hứa Tung Lĩnh trở nên hung dữ: “Họp, họp, họp nghiêm túc vào!”
Cao Quảng Cường gượng cười hiền hoà: “Đội trưởng Hứa, bình tĩnh bình tĩnh, tổ trọng án của chúng ta cũng không phải mấy tập đoàn nước ngoài lớn, không cho phép tình yêu nơi công sở.”