Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 427: Đúng Là Nắm Bắt Tin Tức Nhanh Thật Nhỉ!





Hứa Tung Lĩnh liếc mắt nhìn Cao Quảng Cường, Cao Quảng Cường giang tay ra, cười ha ha một tiếng: “Có ai là không trải qua thời tuổi trẻ chứ? Cứ để mấy thanh niên bọn họ tự do đi, chỉ cần không làm chậm trễ công việc là được rồi.”

Hứa Tung Lĩnh hậm hực quay mặt sang: “Được rồi, vụ án Ngụy Thanh Uyển mất tích và Đàm Học Nho g.i.ế.c người cũng đã điều tra xong, hiện tại đã được kết án, buổi họp cũng đến đây thôi, hôm nay tan làm đúng giờ, tan họp…”

Tiếng tan họp này vừa vang lên, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên.

Chu Phi Bằng hào sảng vung tay lên: “Các anh em, tối nay tôi mời khác, chúng ta đến khách sạn Tứ Quý dùng cơm đi!”

Mấy người Chúc Khang, Lưu Lương Câu đều hưng phấn vỗ tay: “Được!”

Hứa Tung Lĩnh còn chưa lên tiếng, Chu Phi Bằng đã kéo Cao Quảng Cường lên: “Lão Cao, ông khuyên nhủ đội trưởng Hứa đi, lãnh đạo phải hoà nhập với quần chúng, không thể đặc biệt hoá được.”

Cao Quảng Cường cố nín cười, tằng hắng một tiếng: “Đội trưởng Hứa, tôi nghe nói… Nếu như cậu thăng chức, thế không phải cũng nên ăn mừng một bữa với anh em sao?”

Đề tài lập tức chuyển tới tin mừng Hứa Tung Lĩnh sắp thăng chức.

“Tôi đi! Đội trưởng Hứa sắp thăng chức sao? Chuyện tốt như thế mà anh chẳng nói câu nào thế!”

“Đội trưởng Hứa, anh quá đáng thật đấy nhé, chuyện lớn như thăng chức mà chẳng nói một câu.”

“Có phải Vũ Kiến Thiết sụp đổ, hệ thống công an chúng ta có không ít vị trí trống đúng không?”

Hứa Tung Lĩnh bị tiếng la hét của đám thanh niên trong tổ làm cho đau hết cả đầu, giơ tay lên tăng âm lượng: “Được rồi, được rồi, vẫn chưa có quyết định tiếp theo, đừng có đi đồn đãi lung tung đấy. Anh Cao này… Đúng là nắm bắt tin tức nhanh thật nhỉ!”

Cao Quảng Cường đã làm việc ở cục cảnh sát mấy chục năm, quen biết hết mọi người trên xuống dưới sở cảnh sát này. Ông ấy là một người trượng nghĩa, cũng không so đo được mất, vì thế có rất nhiều bạn bè, vậy nên đã biết được tin tức Hứa Tung Lĩnh sắp thăng chức từ sớm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra, hoàn toàn không để ý tới lời than phiền của Hứa Tung Lĩnh, cười híp mắt nói: “Trong vụ án của Vũ Kiến Thiết, cục trưởng Bành của chúng ta lập được công lớn, không bao lâu nữa sẽ đến trụ sở công an tỉnh làm việc, và đối với vị trí cục phó này, cục trưởng Bành đã đề cử…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy người Chu Phi Bằng, Chúc Khang, Lưu Lương Câu đều đồng loạt lên tiếng: “Đội trưởng Hứa!”

Cao Quảng Cường gật đầu liên tục: “Đương nhiên là đội trưởng Hứa của chúng ta rồi. Cục phó phụ trách điều tra các vụ án hình sự lớn không phải là đội trưởng Hứa của chúng ta sao, cho nên… He he.”

Tiếng hoan hô vang lên như sấm, tất cả mọi người đều vui mừng ra mặt.

Trong không khí này, Quý Chiêu cầm lấy một bó hoa lựu lớn đi tới, theo sau anh là vị cảnh sát trung niên với vẻ mặt tức giận.

“Đội trưởng Hứa, cậu phải quản người của cậu chứ, hái hoa là không đúng…”

Kết quả vừa vào phòng, lại bị choáng ngợp bởi bầu không khí vui vẻ bên trong phòng, cho rằng mình đã đi nhầm phòng, lại lùi về sau ngước mắt nhìn bảng tên bên ngoài, lúc này mới bối rối bước vào.

Cao Quảng Cường bước ra chào đón: “Sĩ quan Dương, chuyện này tương đối đặc biệt, cho dù thế nào đi nữa mong anh đừng để ý nhé. Chúng tôi muốn tìm hiểu thử, cần phải có bao nhiêu cây trúc đào mới có thể gây c.h.ế.t người. Cậu nhóc này không nhận biết các loại hoa, nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi.”

Sĩ quan Dương tin lời Cao Quảng Cường, sau khi oán trách mấy câu cũng rời đi, trước khi đi còn tò mò hỏi: “Gần đây trong cục có nhận vụ án dùng độc tố của cây trúc đào để g.i.ế.c người sao? Mọi người thảo luận nhiệt tình thật đấy.”

“Ha ha ha ha…” Tất cả mọi người đều bật cười.

Ở con đường đối diện cục công an có không ít quán ăn, trời vừa tối đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Hứa Tung Lĩnh dẫn theo đội của mình đi đến một quán ăn có tên là “Tiệm lẩu Trùng Khánh”, tất cả thành viên của tổ trọng án mặc thường phục, ngồi đầy hết một bàn tròn lớn.

Chiếc quạt trần của quán lẩu thổi vù vù trên đầu nhưng vẫn nóng.

Chu Phi Bằng đưa tay lau mồ hôi trên đỉnh đầu, mặt mày ủ dột: “Đội trưởng Hứa, chúng ta không thể đến khách sạn Tứ Quý được sao? Dù sao nơi đó cũng có điều hoà, mùa hè mát mẻ.”

Hứa Tung Lĩnh trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Hôm nay tôi mời khách, chỉ được thế này thôi!”