“Từ nhỏ, chị đã phải chen chúc cùng mấy chị em gái trên cùng một chiếc giường, quần áo mặc cũng là nhặt lại từ chị gái, dùng lại balo cũ, bút viết cũ, điều kiện cũng không tốt lắm. Thế nhưng bầu không khí trong nhà chị vẫn khá tốt, lúc ăn cơm cũng không tranh nhau, không ầm ĩ, nếu trong đĩa còn dư lại một miếng thịt, bọn chị đều thoả hiệp với nhau sẽ đợi mẹ chia cho.”
Bình thường khi ở cùng nhau cũng chỉ thảo luận về vụ án.
Hiếm khi nghe Hà Minh Ngọc chủ động kể chuyện trong nhà, Triệu Hướng Vãn nghe rất nghiêm túc. Triệu Hướng Vãn lớn lên ở vùng nông thôn, mặc dù làm ruộng nhiều, thường xuyên bị Tiền Thục Phân đánh mắng, nhưng ở vùng nông thôn đất rộng, điều kiện phòng ở tốt hơn của Hà Minh Ngọc. Lúc trước khi Triệu Thần Dương còn chưa rời đi, hai chị em cô ở cùng một phòng, ngủ chung trên một chiếc giường, sau khi Triệu Thần Dương theo Triệu Thanh Vân vào thành phố sinh sống, Triệu Hướng Vãn ở một mình một phòng, vô cùng thoải mái.
Hà Minh Ngọc gắp vào chén Triệu Hướng Vãn một đũa thịt: “Em gầy quá, ăn nhiều chút đi. Mấy món xào của quán này ngon nhỉ, sau này kéo cả đám Chu Phi Bằng cùng tới đây ăn đi.”
Chủ quán cơm này là một người phụ nữ trung niên phúc hậu, nghe lời Hà Minh Ngọc nói, cười vô cùng vui vẻ: “Cô gái, nếu cô thích, vậy thì lần sau các cô tới ăn nữa tôi sẽ tặng mọi người một món. Món ngon nhất ở quán của chúng tôi chính là món bánh kếp khoai tây, đảm bảo ăn ngon.”
Hà Minh Ngọc cười híp mắt, nói đùa trêu chọc bà chủ: “Sao lại để tới lần sau vậy ạ? Chẳng bằng tặng liền lúc này luôn không được sao ạ?”
Bà chủ họ Hồ, tên Hồ Ái Ngọc, tính tình hào sảng, vừa nghe Hà Minh Ngọc nói thế, quay đầu nhanh miệng gọi với vào sau bếp: “Lão Lưu, làm một phần bánh kếp khoai tây đi.”
Chỉ một chốc lát sau, một đĩa bánh kếp khoai tay thơm nức được bưng ra, nhìn kỹ một chút có thể thấy là khoai tây được nghiền nhuyễn ra, trộn với một ít bột rồi chiên từ từ trong dầu nóng, sau đó thêm một ít bột ớt và hành lá, các cạnh bên ngoài giòn tan còn bên trong mềm mịn, mùi vị phong phú, thật sự rất ngon.
Ngay cả một người không có thú vui ăn uống như Triệu Hướng Vãn cũng không nhịn được khen ngợi: “Ngon thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngẩng đầu nhìn về phía bà chủ đứng sau quầy tính tiền, Triệu Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới tiệm bún của cô cả ở huyện La, trước đó cô cả có gửi thư tới, bảo rằng việc kinh doanh rất tốt, anh hai Triệu Trọng Vũ làm việc cũng không tệ. Chị họ Phạm Thu Hàn cũng được sắp xếp đến làm y tá tại bệnh viện Thành Quan ở huyện La, bởi vì có kỹ thuật tiêm tốt, cách làm việc lanh lẹ, thế nên rất được các bác sĩ và bệnh nhân quý mến.
Có thể khiến cuộc sống của mình càng ngày càng tốt hơn cũng là một kiểu bản lĩnh.
Triệu Hướng Vãn nhanh chóng dùng bữa xong, bắt đầu nói chuyện với bà chủ quán: “Quán của cô mở được bao lâu rồi ạ?”
Hồ Ái Ngọc ngẩng đầu lên, đứng cách quầy trả lời cô: “Mười mấy năm rồi, kể từ khi nhà nước cho phép kinh doanh nhỏ lẻ là cô và lão Lưu đã bàn nhau sẽ mở tiệm cơm này rồi. Bệnh viện số 3 thành phố Tinh là bệnh viện nổi tiếng, lượng người đến bệnh viện mỗi ngày cũng lớn, vậy nên mở tiệm kinh doanh ăn uống ở khu vực này, không dám nói có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng nuôi sống được cả gia đình cũng không thành vấn đề.”
Bà chủ đã mở tiệm được mười mấy năm, mặt tiền hướng thẳng về phía bệnh viện số 3, nói không chừng có thể hỏi ra được manh mối gì đó.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Vậy cô có còn nhớ vụ thảm sát cả một gia đình ở khu nhà ở của bệnh viện vào mười mấy năm trước không ạ?”
Hồ Ái Ngọc gật đầu, đồng thời cũng thở dài một cái: “Nhớ chứ, đó cũng là một vụ án lớn gây rúng động toàn thành phố kia mà! Cảnh sát cứ lần lượt chạy tới điều tra, thẩm vấn. Cô cũng muốn cung cấp những manh mối có ích một chút, chỉ là lúc vụ án xảy ra là chín giờ tối rồi, tiệm cơm nhà cô cũng đã đóng cửa, thế nên cũng không cung cấp được bao nhiêu.”
Hà Minh Ngọc cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: “Vậy trước khi xảy ra vụ án, cô có nhìn thấy nhân vật nào đặt biệt hay tình huống gì khác thường không ạ?”
Hiện giờ Hồ Ái Ngọc cũng không có chuyện gì cần làm, thế là bước ra khỏi quầy, đi tới đứng bên cạnh bàn Hà Minh Ngọc, nói chuyện: “Mỗi ngày bọn cô tiếp xúc với rất nhiều người, khi đó là vào tháng năm, thời tiết không nóng cũng không lạnh, tài nghệ nấu ăn của lão Lưu khá tốt, việc kinh doanh của tiệm cơm cũng tốt, mỗi ngày bọn cô đều bận rộn tới mức chân không chạm đất, thật sự không chú ý thấy có người nào đặc biệt hay chuyện gì khác thường cả.”
Bệnh viện người đến người đi, già trẻ gái trai, cán bộ, công nhân, nông dân, giáo viên, người bán hàng rong… Đủ mọi kiểu người. Mỗi ngày bệnh viện đều có người sống, người chết, có người khóc, có người cười, tất cả mọi chuyện có thể xảy ra trên đời này đều có. Việc người nào đặc biệt, có chuyện gì khách, một bà chủ tiệm cơm như Hồ Ái Ngọc thật sự không chú ý tới.