Triệu Hướng Vãn nghiêm túc lắng nghe tiếng lòng của bà ấy.
[Vụ án kia cũng đã trôi qua mười năm rồi, không ngờ vẫn còn có người tới hỏi. Hai cô gái này chắc hẳn là cảnh sát rồi, với cách đặt câu hỏi thế này cùng với dáng vẻ làm việc thật sự rất giống. Đã nhiều năm như thế rồi, ôi giống hệt như con bé Cố Văn Kiều kia, ôi chao! Cố Văn Kiều mất mẹ, cũng là một đứa trẻ đáng thương. Hằng năm vào ngày giỗ mẹ, con bé đều tới quán của tôi gọi hai món ăn mà y tá Chu thích nhất, nhìn cửa đến ngẩn người, dáng vẻ kia khiến lòng người khác chua xót.]
Không ngờ bà chủ có quen biết Cố Văn Kiều, Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cô có quen người nào trong số bốn nạn nhân của vụ thảm án năm đó không ạ?”
Hồ Ái Ngọc trả lời không chút do dự: “Cô có quen y tá trưởng Chu, tính cách của cô ấy vô cùng tốt, thích nói thích cười, cuối tuần thường xuyên cùng con gái tới quán của cô gọi mấy món ăn, bảo là lễ tẩy trần cho răng. Cô ấy rất thích ăn món bánh kếp khoai tây, bún mọc, gà kho gừng cay, đáng tiếc… Người tốt thường không sống lâu.”
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Thế cô có biết, Cố Văn Kiều, con gái của y tá Chu không?”
Hồ Ái Ngọc gật đầu: “Cô có biết, là một cô gái vô cùng tốt, quan hệ giữa hai mẹ con cũng rất thân thiết. Sau khi mẹ cô bé mất, cô bé cũng ít tới đây hẳn, nhưng vào ngày mười lăm tháng năm hằng năm, con bé nhất định sẽ tới gọi ba món ăn, ăn xong rồi lặng lẽ ra về. Trước kia con bé thường đi một mình, nhưng về sau có thêm chồng con bé đi cùng!”
Phiền Hoằng Vĩ đến ăn cơm cùng cô ấy sao?
Hà Minh Ngọc trao đổi ánh mắt với Triệu Hướng Vãn, chuyện khác thường chắc chắn có quỷ!
Theo lý thuyết mà nói, Phiền Hoằng Vĩ và Chu Kim Phượng không có cảm tình với nhau, không tới mức sẽ nhớ tới ngày giỗ của mẹ vợ vào mỗi năm. Huống cho, Phiền Hoằng Vĩ đối xử với Cố Văn Kiều cũng không tốt, từ việc anh ta đánh vợ là có thể nhìn ra được, đây là một người lòng dạ độc ác. Nếu anh ta đối xử với Cố Văn Kiều không tốt, thế cần gì phải tới quán cơm cùng cô ấy chứ?
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Ngoại trừ đến gọi món, Cố Văn Kiều còn nói gì với cô không ạ?”
Hồ Ái Ngọc thở dài một hơi: “Nói thế nào thì vào ngày hôm đó, cho dù là thứ mấy, Cố Văn Kiều đều sẽ đi viếng mộ vào lúc sáng sớm, sau đó lại đến sở cảnh sát để hỏi thăm về tiến trình vụ án, rồi buổi trưa sẽ đến tiệm của cô dùng cơm. Mỗi khi nhìn thấy cô, câu đầu tiên con bé hỏi sẽ là: Dì Hồ, dì có tin tức gì mới không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn chợt lóe lên: “Chồng của cô ấy có biểu hiện thế nào ạ?”
Hồ Ái Ngọc nhíu mày, muốn nói lại thôi. Nhưng bản thân bà ấy là một người hào sảng, cũng không nhịn được, cuối cùng có bao nhiêu lời muốn nói đều tuôn ra hết.
“Kể từ khi Hồ Ái Ngọc cô mở tiệm cơm này cho tới bây giờ, đã gặp không biết bao nhiêu người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, đó chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Đừng thấy cậu ta luôn nở nụ cười với mọi người mà lầm, ánh mắt lúc nào cũng tránh né, vừa ngồi xuống lại nhìn đông ngó tây, vẻ mặt chê trách khi nhìn mấy món ăn kia, ngồi ở bàn ăn mà như thể trên người có rận vậy, chẳng hề tự nhiên chút nào. Cũng không biết vì sao Cố Văn Kiều lại chọn một người như thế, trong ánh mắt của cậu ta, một chút yêu thương dành cho con bé cũng không có, luôn luôn lộ vẻ u ám, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.”
Triệu Hướng Vãn lại hỏi: “Thế cô có nhìn ra việc chồng của Cố Văn Kiều đối xử không tốt với cô ấy không ạ?”
Hồ Ái Ngọc vỗ đùi, cảm thấy cuối cùng cũng tìm được đối tượng để giãi bày tâm sự: “Đúng thế, cô đã nhìn ra từ sớm rồi. Ánh mắt của chồng Kiều Kiều lạnh như băng ấy, chẳng có tí ấm áp nào, không những thế mà còn càng ngày càng lạnh lùng cơ. Từ trước đến nay luôn chẳng nhìn thẳng vào ai cả, luôn khiến người khác cảm thấy không thoải mái.”
Đúng, chính là cảm giác này.
Triệu Hướng Vãn sở hữu thuật đọc suy nghĩ, thế nên có thể đoán được người đó có giả vờ hay không. Lần đầu tiên nhìn thấy Phiền Hoằng Vĩ trong quán lẩu, cô đã cảm thấy người này không ổn lắm, trên người anh ta cứ mang theo vẻ phòng bị khiến người khác phải rùng mình, tương tự với mấy người liều mạng mà Triệu Hướng Vãn thường thấy trên báo chí.
Ngay lúc này, trong đầu Triệu Hướng Vãn đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Có khi nào, Phiền Hoằng Vĩ có liên quan tới vụ nổ s.ú.n.g bắt c.h.ế.t người năm đó không?
To gan nghĩ một chút, cẩn thận chứng thực, trong đầu Triệu Hướng Vãn cũng bắt đầu từng bước chứng thực suy đoán của mình.
Thứ nhất, Phiền Hoằng Vĩ chẳng có vẻ gì là yêu mến, muốn theo đuổi Cố Văn Kiều.
Cố Văn Kiều cũng không được tính là một người quá xinh đẹp, tính tình cũng không dịu dàng, ấm áp khiến người ta vui thích. Từ sự trêu chọc và yêu thích mà Phiền Hoằng Vĩ dành cho Quý Chiêu, đây là một tên háo sắc, nam nữ gì cũng chơi được. Anh ta cũng không có mối quan hệ gì với Cố Văn Kiều ngoài đời, cũng không phải quen nhau qua công việc, thế dựa vào cái gì mà lại giở chiêu anh hùng cứu mỹ nhân trên đường Cố Văn Kiều đi tảo mộ, lấy được thiện cảm của cô ấy, cuối cùng cưới cô ấy về nhà?