Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 481: Anh Đã Làm Đúng Rồi Đúng Không?





Triệu Hướng Vãn mỉm cười, đưa tay phải ra.

Quý Chiêu đi đến trước mặt cô, nhanh chóng ngồi xổm xuống, tay trái nắm lấy tay phải của cô, tay phải nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay, ánh mắt dừng lại ở vết băng bó.

[Em, bị thương.]

Triệu Hướng Vãn cảm nhận tay anh đang run nhẹ, nhẹ giọng nói: "Chỉ là vết cắt do mảnh thủy tinh thôi, không sao đâu."

[Nhưng em đã chảy máu.]

Giọng của Quý Chiêu chứa đựng sự tự trách nặng nề.

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Thỉnh thoảng chảy chút máu, cũng không đến nỗi c.h.ế.t người đâu. Nhưng anh đấy, tại sao lúc nãy lại ra tay làm người khác bị thương thế?”

Chim sẻ nhỏ nhảy nhót vài cái trên cành cây, giận dữ kêu lên hai tiếng.

Tuy nhiên, câu “không đến nỗi c.h.ế.t người” của Triệu Hướng Vãn đã khiến Quý Chiêu yên tâm, thế giới tuyết trắng trong lòng anh bắt đầu tan chảy.

[Anh ta làm em bị thương, đáng chết.]

Quan niệm thiện ác của Quý Chiêu thực sự khiến người ta lo lắng không thôi.

Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn về phía Quý Cẩm Mậu, trong mắt đầy vẻ trách cứ.

Quý Cẩm Mậu là người làm ăn, giỏi nhìn sắc mặt người khác, thấy biểu cảm của Triệu Hướng Vãn thì lập tức tiến đến giải thích.

“Quý Chiêu bị tự kỷ, điểm này cháu cũng biết rồi đấy. Sau đó, thằng bé từng gặp phải một vụ bắt cóc, may mắn là không có chuyện gì xảy ra. Tôi lo lắng cho thằng bé quá, nên đặc biệt mời một cựu binh đặc chủng đến dạy thằng bé vài chiêu tự vệ. Chỉ là… xét thấy Quý Chiêu không có nhiều sức lực, những chiêu thức thầy dạy thằng bé đều là những chiêu thức tấn công vào các vị trí yếu trên cơ thể con người như mắt, gáy, yết hầu, một khi ra tay thì sẽ không hề nương tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quý Chiêu rất tập trung, chỉ cần thằng bé muốn làm gì, nhất định làm không sai một ly. Vì vậy, khi học mấy chiêu tự vệ này, thằng bé còn xuất sắc hơn thầy dạy mình. Tuy nhiên, bình thường thằng bé sẽ không dùng tới đâu, có lẽ hôm nay là thấy máu, nên mới phát khùng mà ra tay."

Triệu Hướng Vãn cau mày, khiến Quý Cẩm Mậu sợ đến run rẩy, sợ cô ghét bỏ Quý Chiêu, vội vàng nói: “Quý Chiêu nhà tôi rất ngoan, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay với người khác đâu, cháu cứ yên tâm. Từ nhỏ thằng bé đã rất nhạy cảm, phân biệt người tốt kẻ xấu rất chính xác, thằng bé sẽ không làm hại người tốt, cháu cứ yên tâm."

Quý Cẩm Mậu dừng lại một chút, nghĩ rằng phải giúp Quý Chiêu dọn dẹp hết mọi trở ngại có thể trong tương lai, lập tức bổ sung thêm một câu: “Cháu cứ yên tâm, khi dạy Quý Chiêu mấy chiêu tự vệ, tôi đã lường trước khả năng thằng bé có thể làm người khác bị thương. Bệnh tự kỷ thuộc về bệnh tâm thần, tôi có cả một đội ngũ luật sư chuyên nghiệp, một khi Quý Chiêu làm người khác bị thương, họ đã có sẵn phương án để xử lý vụ án hình sự, làm sao đưa ra giấy chứng nhận bệnh tâm thần, cùng với cách hòa giải, bồi thường cho bên kia, cháu tuyệt đối không cần lo lắng đâu. Tôi đã xem qua, Quý Chiêu chỉ làm bọn chúng bị thương một bên mắt thôi, nhiều nhất chỉ tính là thương tích nhẹ cấp độ hai, cho dù gia đình bên kia có kiện, chúng ta cũng không sợ.”

Vết thương xuyên nhãn cầu, vỡ nhãn cầu chỉ cấu thành thương tích nhẹ cấp độ hai.

...Câu này do Kiều Mạc đã nói, Phiền Hoằng Vĩ cũng đã nói, nhưng người thực sự ra tay lại là Quý Chiêu, nhìn bên ngoài thì có vẻ yếu đuối vô hại.

Triệu Hướng Vãn nhìn Quý Chiêu, khẽ nói: “Lần này, anh làm rất tốt. Sau này, khi nào em bảo anh ra tay thì anh mới được ra tay, đừng hoảng sợ nữa nhé.”

Đôi mắt Quý Chiêu dần trở nên sáng rực, thế giới nhỏ của anh ngập tràn ánh nắng.

[Anh đã làm đúng rồi đúng không?]

[Ừm, anh làm đúng rồi.]

Nếu hôm nay Quý Chiêu không ra tay, chuyện sau đó sẽ thế nào, thật khó nói.

Gần thì nói, Kiều Mạc chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối, Cố Văn Kiều về nhà chắc chắn sẽ bị Phiền Hoằng Vĩ giận cá c.h.é.m thớt đánh đập.

Xa thì nói, nếu Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân biết t.h.i t.h.ể ở hồ chứa đã bị phát hiện, chắc sẽ cảnh giác và sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào.

Trước đó, đồng nghiệp của tổ trọng án đã vắt óc suy nghĩ làm sao để kiểm soát được Phiền Hoằng Vĩ và đồng bọn. Giờ đây, Quý Chiêu ra tay dứt khoát, khiến bọn họ ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, còn tốt hơn bất kỳ cách nào khác.

Người ác sẽ có kẻ ác trị, ừm... Mặc dù Quý Chiêu không phải người ác, nhưng chiêu "tự vệ" này của anh thật giống như mãnh hổ xuống núi, có chút đáng sợ.

Đối đầu với người khác, chính là so khí thế.

Tại sao dân thường lại sợ kẻ ác? Bởi vì kẻ ác không có lòng sợ hãi trước thiên đạo, phớt lờ các quy tắc xã hội. Khí thế hung dữ của bọn chúng toát ra khiến người khác kinh hoàng. Người thường thì lo lắng sẽ đánh đối phương bị thương và phải vào tù, suy nghĩ quá nhiều điều. Một khi trong lòng đã run sợ, thì đối đầu cũng thua.