Câu nói *đường hẹp gặp dũng sĩ thì kẻ dũng cảm thắng chính là ý này.
*Có nghĩa là khi đối mặt với tình huống khó khăn hoặc xung đột không thể tránh được, người nào can đảm và không sợ hãi sẽ chiếm ưu thế và giành chiến thắng. Lòng dũng cảm và tinh thần quyết tâm đóng vai trò quyết định khi hai bên phải đối đầu trực diện.
Vừa nãy Tào Đắc Nhân đấu với Kiều Mạc, Kiều Mạc bình tĩnh thắng.
Sau đó Phiền Hoằng Vĩ đấu với Kiều Mạc, Phiền Hoằng Vĩ hung hăng thắng.
Phiền Hoằng Vĩ, Tào Đắc Nhân đối đầu với Quý Chiêu, thì người chiến thắng chính là Quý Chiêu không chút e sợ mọi thứ.
Triệu Hướng Vãn nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, cô càng nghĩ càng vui, bàn tay phải lật ngược lại, đan mười ngón tay với Quý Chiêu: "Không sao, không ai trách anh đâu."
Ánh mắt của Quý Chiêu lúc nãy còn thấp thỏm giờ đã chuyển thành vui vẻ, anh cười nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.
Quý Cẩm Mậu nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, đôi mắt lập tức cay cay. Ông ấy nhanh chóng quay mặt đi, sợ làm phiền sự thân mật của hai người, trong lòng liên tục niệm A Di Đà Phật.
[Chắc chắn là do việc thiện mình làm đã có quả báo tốt, ông trời mới ban cho một người như Triệu Hướng Vãn cho Quý Chiêu. Con bé đối xử với Chiêu Chiêu thật tốt! Tốt đến mức mình nhìn cũng muốn rơi nước mắt. Sau này, mình phải nịnh con bé nhiều hơn, cũng phải đối xử tốt với con bé hơn một chút, chỉ cầu mong con bé có thể ở bên cạnh Chiêu Chiêu, cùng nhau sống vui vẻ.]
Triệu Hướng Vãn nghe thấy những suy nghĩ trong lòng của Quý Cẩm Mậu, đang định lên tiếng thì ở cửa vang lên một giọng nói nghiêm khắc: "Triệu, Hướng, Vãn!"
Là giọng của Hứa Tung Lĩnh.
Nghe giọng điệu này, có vẻ anh ta đang rất tức giận thì phải?
Triệu Hướng Vãn theo phản xạ đứng dậy, lớn tiếng trả lời: "Có!"
Hứa Tung Lĩnh xông vào nhà hàng như một cơn lốc, đi vòng quanh người cô, nhìn thấy băng gạc trên cánh tay cô, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống, khuôn mặt đen như mây đen của trời giông: "Báo cáo tình hình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn biết anh ta đang lo lắng cho cơ thể mình, nhanh chóng trả lời: "Chỉ là tay bị mảnh kính cắt, không sao, không tin thì thầy đi hỏi bác sĩ Cố đi."
Cố Văn Kiều không biết người đến là ai, nhưng thấy mặt anh ta đen thui đáng sợ như thế, cô ấy có chút lo lắng nuốt nước bọt: "Đúng, mảnh kính đã được lấy ra, không tổn thương mạch m.á.u lớn, không làm đứt gân, không ảnh hưởng đến việc cử động."
Hứa Tung Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi: "Ai cho em tự ý hành động? Ai?!"
Chưa đợi Triệu Hướng Vãn trả lời, Hứa Tung Lĩnh quay đầu nhìn Quý Chiêu, không thèm nghe giải thích mà hét lên: "Là cậu, đúng không? Chính là cậu! Không bảo vệ được phụ nữ, ngược lại phải để phụ nữ phải bảo vệ mình, chính là cậu! Gánh nặng, cậu đúng là một gánh nặng!"
Quý Cẩm Mậu nghe thấy mà lông mày giật giật không thôi, trong lòng muốn nói vài lời bảo vệ con trai, nhưng thấy Hứa Tung Lĩnh đang nổi giận, làm sao dám lên tiếng? Việc nhét con trai vào cục công an là ý của ông ấy, Hứa Tung Lĩnh chỉ làm theo sắp xếp của lãnh đạo, không hề nhận bất kỳ lợi ích nào từ ông ấy. Quý Chiêu bị tự kỷ, không giống người khác, đúng là cần được bảo vệ, điểm này... Dù Quý Cẩm Mậu có bênh con đến đâu cũng không thể phản bác được.
Quý Chiêu nắm tay Triệu Hướng Vãn, vừa nãy khi Triệu Hướng Vãn đứng dậy, anh cũng đứng theo, cùng cô đứng bên cạnh nhau. Cơn thịnh nộ của Hứa Tung Lĩnh đối với anh như thể qua một lớp cửa sổ dày, anh không thấy sợ, ánh mắt có phần mơ hồ.
[Anh ta đang giận ư, tại sao thế?]
[Anh là gánh nặng của em ư?]
[Bảo vệ phụ nữ, phải bảo vệ thế nào?]
Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của Quý Chiêu, cô siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, qua áp lực của các khớp ngón tay, truyền đến cho anh một cảm giác an tâm.
"Thầy ơi, thầy trách nhầm Quý Chiêu rồi, anh ấy không phải là gánh nặng. Vừa rồi chính Quý Chiêu đã bảo vệ em, anh ấy ra tay làm bị thương Phiền Hoằng Vĩ và mắt của Tào Đắc Nhân, hiện tại hai người này đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, chắc trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại đâu."
Triệu Hướng Vãn đứng thẳng tắp, ánh mắt đối diện với Hứa Tung Lĩnh, lời nói đầy sự bảo vệ dành cho Quý Chiêu.
Hứa Tung Lĩnh nhìn Quý Chiêu từ trên xuống dưới một lượt, hừ một tiếng: "Cậu ta có thể làm bị thương Phiền Hoằng Vĩ? Tên họ Phiền ấy từ nhỏ đã học võ, thân thủ lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ của anh ta."
Nói xong câu này, sự căng thẳng và lo lắng khi nhận được cuộc gọi báo án lúc nãy của Hứa Tung Lĩnh cũng giảm đi một chút, nhưng cơn giận vẫn còn, anh ta không thể không dạy dỗ Triệu Hướng Vãn.
"Em là ai cơ chứ? Em vẫn chỉ là một sinh viên, em chỉ đang thực tập trong tổ trọng án, tất cả các vụ án đều không cần em trực tiếp ra tay, càng không cần em liều mạng! Nếu em bị thương, nếu em..." Cổ họng Hứa Tung Lĩnh đột nhiên bị nghẹn lại, không nói được câu cuối cùng.