Được, đây chính là hai người nô lệ của con gái.
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Nếu Phí Tư Cầm tự ý ra ngoài, cô ấy có bị đánh không?"
Quý Cẩm Mậu tròn mắt: "Bị đánh à? Không thể nào, không thể nào. Những gia đình như bọn bác không nỡ đánh con cái, có chuyện gì thì cũng dạy bảo từ từ, tại sao phải đánh con chứ."
Triệu Hướng Vãn liếc nhìn Quý Chiêu.
Quý Cẩm Mậu nhanh chóng trả lời: "Từ nhỏ đến lớn, bác chưa bao giờ động đến một ngón tay của Quý Chiêu." Nếu Quý Chiêu là một đứa trẻ bình thường, có lẽ đôi khi sẽ bị đánh vào m.ô.n.g vì nghịch ngợm, nhưng ngay từ khi chào đời, Quý Chiêu đã khác với những đứa trẻ khác. Quý Cẩm Mậu luôn cảm thấy có lỗi với con trai mình, lúc nào cũng nghĩ rằng vì Lạc Đan Phong khi mang thai đã ăn quá nhiều món ngon, khiến thai nhi quá lớn dẫn đến khó sinh, và kết quả là sinh ra một đứa con mắc chứng tự kỷ.
Nghe thấy sự tự trách của Quý Cẩm Mậu, ánh mắt Triệu Hướng Vãn trở nên trầm ngâm. Quý Chiêu từ nhỏ đến lớn chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm huyết của cha mẹ mới nuôi dưỡng được đơn thuần và tốt bụng như vậy.
Qua cuộc thảo luận của mọi người, Triệu Hướng Vãn cảm nhận được rằng hầu hết mọi người đều cảm thấy cách giáo dục nghiêm khắc của Phí Vĩnh Bách là vì lợi ích tốt nhất cho Phí Tư Cầm. Nhưng còn việc liệu Phí Tư Cầm có biết ơn và cảm kích điều đó hay không, chỉ khi gặp cô ta mới biết được.
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Nhà họ Phí không cưng chiều con trai Phí Tư Chương, nhưng rõ ràng Phí Tư Chương thông minh và xuất sắc hơn. Vậy Phí Tư Cầm có ghen tị không?"
Ghen tị là một trong bảy tội lỗi.
Những vụ phạm tội do ghen tị gây ra không phải hiếm gặp.
Quý Cẩm Mậu lắc đầu: "Phí Tư Chương thông minh và xuất sắc là đúng, nhưng thành quả đầu tiên của đứa trẻ này đều là nhờ sự nỗ lực chăm chỉ mà có. Khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa, thằng bé ở nhà luyện đàn; khi những đứa trẻ khác đòi mua đồ chơi, thằng bé cầm bút vẽ tranh. Tư Chương là đứa trẻ hiếm có, vừa thông minh vừa chăm chỉ, thật đáng tiếc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi nghĩ đến thân hình nhỏ bé được phủ kín bởi tấm vải trắng trong bệnh viện, Quý Cẩm Mậu không thể che giấu nỗi buồn: "Tư Cầm là chị của thằng bé, Tư Chương rất quý chị, có gì ngon, gì vui đều dành cho chị, tình cảm giữa hai chị em rất tốt. Ghen tị ư? Bác nghĩ không đến mức đó đâu."
Không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng không có ghen ghét, vợ chồng bọn họ tuy nghiêm khắc nhưng cũng chỉ vì lo cho sự an toàn của con gái— Tư Cầm có lý do gì để hãm hại người thân chứ?
Nhớ lại câu "nóng vội hỏng việc" mà Quý Cẩm Mậu đã lẩm bẩm trước đó, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Có phải Tư Cầm học kém hoặc có phần chậm hiểu, nên cha mẹ dù dạy thế nào cũng không dạy được? Theo lý mà nói, cha mẹ đều là giảng viên đại học, hiểu về giáo dục, có nghệ thuật phẩm hạnh cao, lại tận tâm dạy dỗ, với nền tảng gia đình và môi trường lớn lên như vậy, Tư Cầm đáng ra phải rất xuất sắc, không thể nào thi trượt đại học được, phải không?"
Quý Cẩm Mậu thật ra không muốn bàn tán sau lưng người khác, nhưng vì Triệu Hướng Vãn hỏi nên ông ấy đành phải nói hết.
"Bác nói thế này không biết có đúng không, có thể không công bằng, chỉ là ý kiến cá nhân của bác. Bác từng bàn luận với Đan Phong ở nhà, rằng Tư Cầm không có năng khiếu nghệ thuật, hay là tôn trọng ý muốn của con bé, để con bé làm điều mình thích. Nhưng không hiểu sao lão Phí lại rất cố chấp, nhất quyết bắt Tư Cầm học đàn accordion, muốn con bé nối nghiệp ông ấy. Bác đã từng thấy cảnh Tư Cầm vừa khóc vừa luyện đàn, mỗi khi lão Phí dạy đàn cho con, thái độ ông ấy trở nên vô cùng nghiêm khắc, thậm chí khắc nghiệt, chỉ cần sai một chút là bị đánh vào tay. Thế nên Tư Cầm rất ghét học đàn, đến cuối cùng đàn không học được, mà môn văn hóa cũng không học tốt, thật đáng tiếc."
Triệu Hướng Vãn hỏi xong điều mình muốn biết, quay sang nhìn Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, thầy có câu nào muốn hỏi không?"
Hứa Tung Lĩnh tiếp tục hỏi thêm vài câu theo thủ tục, sau cùng đứng dậy chào tạm biệt.
Quý Cẩm Mậu dù sao cũng chỉ là bạn của Phí Vĩnh Bách, không hiểu rõ mọi chuyện. Để bắt được tên cướp, bọn họ cần gặp Tư Cầm vào ngày mai, cô ta mới là người chứng kiến trực tiếp.
Ra khỏi khách sạn, đêm đã khuya, gió đêm thổi đến mang theo chút hơi lạnh.
Đứng trước cửa khách sạn, Hứa Tung Lĩnh dặn dò mọi người: "Vụ án này chưa được giao cho chúng ta, đừng vội, để mai tôi về cục trao đổi rồi tiến hành điều tra sau."
Mọi người đồng thanh: "Vâng!"
Nhìn những gương mặt tràn đầy tinh thần trong đêm tối, Hứa Tung Lĩnh rất hài lòng, anh ta nói với Chu Phi Bằng: "Hôm nay cậu đãi khách, từ nay cậu và Minh Ngọc coi như đã chính thức bắt đầu mối quan hệ yêu đương, mong rằng hai người sẽ xử lý tốt mối quan hệ giữa tình cảm và công việc."