Một người phụ nữ tầm ba, bốn mươi tuổi, dung nhan thanh tú, khoác lên mình bộ vest công sở, tóc búi gọn, váy ngắn, giày cao gót, vẻ ngoài vô cùng sắc sảo. Lúc này trên gương mặt bà ấy tràn đầy vẻ lo lắng, bước nhanh về phía trước.
“Tiểu Bằng, con ở đây thật tốt quá, lần này con phải giúp mẹ!”
Vừa thấy người phụ nữ xông vào, Chu Phi Bằng như có lò xo dưới mông, lập tức bật dậy, nhanh chóng bước tới: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mẹ của Chu Phi Bằng tên là Lư Mạn Ngưng, là quản lý khách sạn, khi nhìn thấy con trai, trái tim đang đập nhanh của bà ấy mới bình ổn lại một chút, vội vàng nói: “Quý Chiêu đã mất tích, tổng giám đốc Quý đã cử người phong tỏa tất cả các lối ra của khách sạn, con phải giúp mẹ tìm người.”
Quý Chiêu mất tích?
Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú trao đổi ánh mắt, sau đó đứng dậy, bước tới bên cạnh Lư Mạn Ngưng, trầm giọng hỏi: “Đừng hoảng, rốt cuộc tình hình thế nào, chị nói rõ ràng một chút.”
Mới nhìn thấy Quý Chiêu cách đây một tiếng, bây giờ đã mất tích rồi á?
Một thiên tài được đám đông vây quanh, được bao phủ bởi những tràng vỗ tay và lời khen ngợi, vậy mà trong nháy mắt lại biến mất trước mắt nhiều người như vậy?
Trong đầu hiện lên bức tranh sơn dầu mang đậm chất thôn quê của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn ngồi thẳng lưng, nhấp một ngụm trà và lắng nghe kỹ lời của Lư Mạn Ngưng.
“Đội trưởng Hứa! Ồ, đội trưởng Hứa cũng ở đây.” Lư Mạn Ngưng biết rằng hôm nay con trai đang mời khách tại khách sạn của bà ấy, ban đầu nghĩ rằng chỉ là buổi tụ tập của bạn bè anh ta, nhưng không ngờ lại mời cả Hứa Tung Lĩnh, đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát.
“Tốt quá!” Nghe nói cả đội trọng án của đội điều tra hình sự đều có mặt, Lư Mạn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Có các cậu ở đây thì tốt quá, tôi sẽ lập tức gọi tổng giám đốc Quý đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quý Cẩm Mậu vội vã chạy đến, phía sau là hai vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen.
Dù đã quen với sóng gió, nhưng khi liên quan đến sinh mạng của đứa con duy nhất, Quý Cẩm Mậu vẫn không giấu nổi sự lo lắng, vừa lau mồ hôi trên trán vừa trả lời câu hỏi của Hứa Tung Lĩnh.
“Phát hiện ra Quý Chiêu mất tích lúc nào?”
“Nửa tiếng trước.”
“Cậu ấy đã trưởng thành rồi, mất tích nửa tiếng không phải là chuyện gì to tát chứ?”
“Quý Chiêu có tính cách khép kín, không bao giờ giao tiếp với người ngoài. Nó bị khiếm khuyết về ngôn ngữ, bình thường đi đâu cũng đi cùng với Lạc Nhất Huy. Nó ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không để chúng ta tìm không thấy.”
“Hiện trường có dấu hiệu xâm hại rõ ràng nào không?”
“Không, không có.”
“Vậy thì e rằng không đủ điều kiện để lập hồ sơ vụ mất tích.”
“Tôi biết, tôi biết. Nhưng Quý Chiêu không giống người bình thường, tôi lo cho nó.”
Tiêu chuẩn để cơ quan cảnh sát lập hồ sơ đối với trường hợp mất tích bao gồm: Hiện trường mất tích có dấu hiệu xâm hại rõ ràng; người và xe cơ giới cùng mất tích hoặc mang theo nhiều tài sản mất tích; người chưa đủ 14 tuổi mất tích quá 48 giờ; người có mâu thuẫn lớn với người khác trước khi mất tích; nguyên nhân mất tích không rõ ràng, thời gian mất tích vượt quá 3 tháng; và các trường hợp nghi ngờ bị xâm hại khác.
Mặc dù Quý Cẩm Mậu cho rằng con trai mình mất tích là sự việc nghiêm trọng, nhưng do hiện trường không có dấu hiệu xâm hại rõ ràng, không loại trừ khả năng Quý Chiêu tự ra ngoài, cảnh sát đa phần sẽ không lập hồ sơ điều tra.