Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 54: Lạc Nhất Huy





Quý Cẩm Mậu định thần lại, nhìn Hứa Tung Lĩnh nói: “Lạc Nhất Huy xuống báo với tôi là Quý Chiêu mất tích, tôi lập tức phong tỏa tất cả các lối ra của khách sạn, chỉ hy vọng hành động của chúng tôi đủ nhanh để Quý Chiêu vẫn còn trong khách sạn. Nếu nó không còn ở khách sạn… với hành động nhanh như vậy, chắc chắn là một kế hoạch bắt cóc, lúc đó tôi chỉ có thể chờ đối phương liên lạc.”

Lần thứ hai nghe thấy cái tên “Lạc Nhất Huy”, Hứa Tung Lĩnh chú ý hơn: “Lạc Nhất Huy là ai? Có đáng tin cậy không?”

Quý Cẩm Mậu đáp: “Là con trai của anh vợ tôi, là anh họ của Quý Chiêu, là người nhà.”

Hứa Tung Lĩnh nhìn Quý Cẩm Mậu một cái, rồi gật đầu nói: “Nếu anh thấy không vấn đề gì, vậy thì tốt.”

Quý Cẩm Mậu im lặng một lúc, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Chỉ cần Quý Chiêu không sao, điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận, của đi thay người, không có gì to tát cả.”

Ông ấy nghiến răng, nói ra điều sợ hãi nhất trong lòng: “Tôi chỉ sợ, chỉ sợ Quý Chiêu...” Ông ấy không dám nghĩ, nếu đây là một vụ bắt cóc, nếu thứ tìm thấy là một cái xác thì phải làm sao?

Hứa Tung Lĩnh an ủi: “Anh Quý, chúng ta hãy nghĩ theo hướng tích cực trước đã, có lẽ Quý Chiêu vẫn đang ở trong khách sạn. Dù có báo án hay không, đúng lúc hôm nay cả đội trọng án đều đang ở khách sạn, chúng tôi sẽ giúp anh tìm người.”

“Cảm ơn, cảm ơn!” Quý Cẩm Mậu cũng biết điều này, nghe thấy Hứa Tung Lĩnh sẵn lòng giúp tìm người, vô cùng cảm kích, vội kể chi tiết quá trình phát hiện Quý Chiêu mất tích.

Quý Chiêu không thích giao tiếp, triển lãm tranh cá nhân của anh đều do Quý Cẩm Mậu lo liệu. Trong bữa tiệc cảm ơn, Quý Chiêu chỉ xuất hiện trong năm phút, sau đó cùng anh họ kiêm trợ lý riêng Lạc Nhất Huy đi thang máy riêng lên tầng thượng.

Nửa tiếng trước, Lạc Nhất Huy hoảng hốt tìm đến Quý Cẩm Mậu, nói với ông ấy rằng Quý Chiêu đã mất tích.

“Mất tích? Sao lại mất tích?” Quý Cẩm Mậu gần như hét lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Nhất Huy lớn hơn Quý Chiêu hai tuổi, lúc sáu tuổi cha mẹ ly hôn, được cô ruột Lạc Đan Phong đưa về nhà họ Quý, lớn lên cùng Quý Chiêu. Vì là người thân, Quý Cẩm Mậu mới dám để anh ta ở bên cạnh Quý Chiêu.

Lạc Nhất Huy vội vàng giải thích: “Trời tối dần, đèn đường bên ngoài đều đã sáng, Quý Chiêu ngồi ở ban công bên hồ bơi nhìn ngắm biển đèn không nói một lời nào. Hôm nay cháu bị đau bụng, rời đi khoảng mười mấy phút, trước khi đi đã dặn Đoạn Dũng trông chừng. Nhưng khi cháu quay lại, cả Đoạn Dũng lẫn Quý Chiêu đều biến mất.”

Đoạn Dũng là vệ sĩ của nhà họ Quý.

“Đã tìm trong phòng vẽ chưa?”

“Đã tìm rồi, không có.”

“Má Phùng đâu?”

“Hôm nay bà ấy bị cảm, sợ lây cho Quý Chiêu, nên trốn trong phòng không ra ngoài.”

“Những nhân viên trên tầng thượng đâu?”

“Quý Chiêu không thích gặp người lạ, họ thường giữ nghiêm vị trí của mình, không dám đi lung tung, đều nói là không thấy.”

“Người gác thang máy riêng nói sao?”

“Không thấy Quý Chiêu đi xuống.”

Quý Cẩm Mậu chỉ có một mình Quý Chiêu là đứa con duy nhất, ông ấy coi anh như báu vật, bảo vệ anh rất kỹ càng. Dù có mắc chứng tự kỷ, ông ấy vẫn hết lòng yêu thương chiều chuộng anh, muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất, hay nhất, ngon nhất trên đời cho anh.

Tầng thượng của khách sạn Tứ Quý có một câu lạc bộ tư nhân rộng hai nghìn mét vuông, không phục vụ khách bên ngoài, chỉ dành riêng cho Quý Chiêu. Quý Chiêu không thích giao tiếp xã hội, trong cả năm chỉ có triển lãm tranh mới khiến anh xuất hiện trước công chúng, bình thường thì hoặc là vẽ tranh trong phòng vẽ, hoặc là bơi lội, hay thẫn thờ trong câu lạc bộ.