[Thầy Phí nói năng thật sự rất khó nghe, nhưng ông ta lại không tự thấy thế. Ông ta bảo: Tao không có đứa con như mày! Sao mày lại ngu ngốc đến vậy! Mày đúng là cái đầu cá! Mày là một cái gối hoa thêu! Mày làm mất mặt tao rồi! Tao dùng chân còn chơi đàn giỏi hơn mày! Ra ngoài đừng bao giờ nói họ Phí, đừng bao giờ nói là con của Phí Vĩnh Bách tao!]
[Mộc Mộc không muốn học nữa, nó cứ run rẩy mỗi khi cầm đàn, nhưng nó không dám nói. Từ nhỏ đến lớn nó không dám phản kháng bố mẹ. Bố mẹ luôn nói: tất cả đều vì lợi ích của con, thầy nghiêm khắc mới dạy được trò giỏi, biết bao đứa trẻ muốn có điều kiện như con mà không có, con phải biết trân trọng... Nghe những lời đó nhiều rồi, nó chẳng dám phản kháng gì nữa.]
[Mộc Mộc từng nói với mẹ, nó khóc, giơ tay phát run bần bật của mình lên, đáng thương nói: Mẹ ơi, con sợ bố, con không muốn học đàn accordion nữa, mẹ nhìn xem, bây giờ tay con cứ run rẩy mãi, con không còn tìm được bàn phím nữa. Nhưng cô giáo Khuất nói gì? Bà ấy đã bảo: Ở nhà mình mọi người đều nghe theo bố con, bố con bảo con có ngón tay dài, phù hợp để học đàn, thì con phải học thôi.]
Triệu Hướng Vãn đã nghe thấy một cái tên thứ ba, Mộc Mộc.
Có vẻ như đây là nhân cách đầu tiên, một cô gái yếu đuối, chính là Mộc Mộc.
Suy ra, nhân cách lạnh lùng nhưng quan tâm đến Mộc Mộc, chính là Băng Băng.
Còn Yến Yến, vẫn chưa xuất hiện.
Ơ, không đúng, hôm qua Triệu Hướng Vãn đã từng nghe thấy một tiếng "Ong.." vang lên, sau đó Băng Băng đột nhiên hét lên, ôm đầu la hét: "Tôi đã rất cố gắng rồi, tôi đã rất cố gắng rồi! Các người đừng ép tôi, đừng ép tôi!"
Có lẽ Phí Tư Cầm trong cơn cuồng loạn đó, chính là Yến Yến.
Ba nhân cách.
Phí Tư Cầm có đến ba nhân cách!
Sau khi suy nghĩ thông suốt điều này, Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào Phí Tư Cầm: "Cô đã dùng cách gì để thuyết phục thầy Phí không bắt cô học đàn nữa? Và cũng đã dùng cách gì để Phí Tư Chương không còn bị đánh khi học đàn nữa?" Mộc Mộc gọi bố mẹ là "bố mẹ", còn Băng Băng thì gọi họ là "thầy Phí" và "cô Khuất".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi nghe thấy Triệu Hướng Vãn gọi Phí Vĩnh Bách là "thầy Phí", ấn tượng của Phí Tư Cầm về cô trở nên tốt hơn. Cô ta khẽ nhếch môi, thái độ cũng trở nên bình thản hơn: "Cách gì à? Tôi chỉ dũng cảm nói với ông ta rằng tôi không muốn học nữa thôi."
[Với cái đầu đất của Mộc Mộc thì không biết bao giờ mới mở miệng nói từ "không" đây.]
[Mộc Mộc đến kỳ kinh nguyệt, sợ c.h.ế.t khiếp, ngồi khóc trong nhà vệ sinh. Nó không muốn trở thành phụ nữ, không muốn lớn lên. Vậy nên... tôi đã xuất hiện.]
Triệu Hướng Vãn đã hiểu, năm 13 tuổi, lớp 7, khi Phí Tư Cầm đến kỳ kinh nguyệt, nhân cách thứ hai của cô ta đã xuất hiện. Vì đây là dấu mốc đánh dấu cô từ một cô bé ngoan ngoãn trở thành một người phụ nữ quyến rũ.
Nhân cách thứ hai của Phí Tư Cầm, xinh đẹp mà tự tin, tràn đầy vẻ quyến rũ của phụ nữ.
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Thầy Phí nghiêm khắc như vậy, lại hết lòng nuôi dưỡng cô nhiều năm như thế. Từ năm sáu tuổi, cô đã bắt đầu học đàn, đến năm mười ba tuổi đã được bảy năm rồi, sao ông ấy có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?” Duy trì như thế suốt một thời gian dài, bỏ vào đó bao nhiêu tâm huyết, một người vượt trội như Phí Vĩnh Bách sao có thể thể dễ dàng buông bỏ?
Phí Tư Cầm vật vờ tựa vào đầu giường, tháo dây thun buộc tóc ra, mái tóc dài của cô ta xoã xuống. Cô ta là một người ưa sạch sẽ, hôm qua mới gội đầu thế nên giờ phút này mái tóc cô ta như mây, thơm mùi dầu gội, mái tóc dài buông xõa che kín nửa gương mặt tròn của cô ta, lộ vẻ thần bí, xinh đẹp.
Nghe thấy lời nói của Triệu Hướng Vãn, Phí Tư Cầm liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Cô không biết đúng không? Tôi có một người cô, cô ấy c.h.ế.t không bình thường, ba tôi vừa nhìn thấy tôi đã lập tức hiểu ra mọi chuyện.”
Cô của cô ta cũng c.h.ế.t không bình thường?
Trong lòng Triệu Hướng Vãn kinh ngạc: Chẳng lẽ chị của Phí Vĩnh Bách cũng có nhiều nhân cách giống thế này sao? Thế nên khi vừa nhìn thấy Mộc Mộc hoàn toàn khác xa so với Băng Băng, Phí Vĩnh Bách đã lập tức nhận ra điều không đúng?
Phí Tư Cầm nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Hướng Vãn, đột nhiên bật cười khanh khách: “Cô thông minh thật đấy.”
Nụ cười và sự tức giận của Phí Tư Cầm tràn đầy quyến rũ, cùng với sự kiêu ngạo và vẻ khinh khỉnh vốn có, hoàn toàn khác với Mộc Mộc, như thể cô ta đối lập hoàn toàn với Mộc Mộc.
Mộc Mộc ngoan ngoãn nghe lời, luôn không dám nói không, không dám từ chối, còn Băng Băng lại phản nghịch, dám dũng cảm nói lên lời từ chối.
Mộc Mộc hành động dè dặt, nói năng chậm rãi, Băng Băng lại hành động dũng cảm, nói năng nhanh nhạy.