Mỗi khi gặp phải vấn đề, Mộc Mộc sẽ hốt hoảng, theo bản năng lệ thuộc vào người khác, Băng Băng lại bình tĩnh như không, kiên cường độc lập.
Mộc Mộc là một đứa bé ngoan ngoãn nhưng chưa trưởng thành, còn Băng Băng lại là một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ.
Phí Tư Cầm nghiêng người tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng, suy nghĩ đã trôi đến một nơi xa xôi.
[Cô tôi, Phí Vĩnh Trinh, cái tên này chẳng phải nghe châm chọc lắm sao? Vĩnh Trinh, là trinh tiết, thứ này có thể tồn tại mãi mãi được sao? Tôi nghe nói, con gái nhà họ Phí đều rất xinh đẹp, thế nhưng ngay khi trưởng thành đã thích rất thích đàn ông, hơn nữa cũng vô cùng hấp dẫn đàn ông, hừ, theo lời người khác thì là rất làm dáng đấy. Vì để che giấu sức quyến rũ vốn có của con gái nhà họ Phí, bọn họ đã hao tâm tổn sức rất nhiều đấy. Vào thời phong kiến ấy mà, bọn họ sẽ bắt con gái bó chân, nịt bó n.g.ự.c lại, học giới luật về phụ nữ. Sau giải phóng, lại muốn phá bỏ những quy tắc cũ, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài cấm đoán, thế nhưng cũng có ích gì đâu chứ? Cái gì nên tới cũng sẽ tới thôi.]
Hà Minh Ngọc nhận ra được sự thay đổi lớn của Phí Tư Cầm, cũng đoán được cô ta có mấy nhân cách cùng tồn tại đồng thời, nhưng bởi vì không nghe được tiếng lòng của Phí Tư Cầm, thế nên tim đập mạnh. Cô ấy liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi vấn.
Triệu Hướng Vãn cũng không giải thích, dùng ánh mắt tỏ ý bào Hà Minh Ngọc chỉ cần tiếp tục nghe rồi hoàn thành ghi chép là được.
Hà Minh Ngọc gật đầu một cái, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc viết biên bản lời khai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi Phí Tư Cầm: “Thầy Phí có biết sự tồn tại của cô không?”
Phí Tư Cầm cười, đưa tay nghịch tóc, cánh tay đang quấn băng vải giơ ra, cho dù trên cánh tay toàn là vết thương nhưng động tác vẫn quyến rũ mê người: “Sự tồn tại của tôi á? Thầy Phí vẫn luôn không muốn cho tôi ra ngoài. Ông ta cho rằng bản thân có thể thành công, nhưng thật ra ông ta suýt nữa đã thành công rồi.”
[Thầy Phí nói, đứa bé học đàn sẽ không trở nên xấu xa, tôi thấy là do hoàn toàn chẳng có cơ hội để trở nên xấu xa, bởi vì ngoại trừ ăn cơm, ngủ, chỉ cần có thời gian rảnh rồi bị việc tập đàn chiếm hết. Ngày nào cũng luyện tập một cách máy móc, khô khan, 12345671, 17654321, tay trái, tay phải không ngừng luyện tập, một lần, mười lần, một trăm lần… Tập luyện cùng một khúc nhạc, hai trang nhạc lý, mỗi ngày phải đàn vô số lần, cho đến khi thuộc lòng mới thôi.]
[Mộc Mộc vô cùng ngoan ngoãn, người lớn muốn cô ấy làm gì, cô ấy đều sẽ nghe theo và làm việc đó. Thế nhưng cô biết không? Trong nhà có hai giáo viên là một chuyện vô cùng đáng sợ, Mộc Mộc chỉ cần thể hiện vẻ muốn bỏ cuộc dù chỉ một chút, thầy Phí sẽ không tha cho, cô Khuất cũng sẽ không bỏ qua. Bọn họ sẽ thay phiên nhau xuất trận, bắt đầu từ bài học phải kiên trì thì mới có thể thành công, một người cứ mãi không chịu tiến lên sẽ bị đầy lùi về sau, giống như một con thuyền đi ngược dòng, vẫn luôn nói đến việc hoa mận vẫn tỏa hương thơm ngát dù đang trong trời đông.]
[Từng câu từng chữ bọn họ nói ra đều đúng, cũng đều có lý. Mộc Mộc muốn lười biếng, muốn chơi, vậy là đang muốn nổi loạn, là không có nghị lực, là một việc đáng xấu hổ. Lâm trận bỏ trốn khỏi hàng ngũ sẽ không bao giờ có được kết quả tốt. Mộc Mộc bị quản lý đến mức không thở nổi, lá gan cũng càng lúc càng bé, tuân thủ quy tắc, hành động càng lúc càng chậm chạp, từ từ, cô ấy chỉ muốn được nghỉ ngơi, được ra ngoài chơi.]
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn cũng hiểu ra.
Phí Vĩnh Bách và Khuất Vi Ca đều là giáo viên, vừa khéo công việc ở chỗ làm cũng không quá nhiều, thế nên bọn họ có khá nhiều thời gian rảnh, cho nên hai người họ đều dồn toàn bộ sức lực tập trung vào việc giáo dục Phí Tư Cầm.
Giáo dục đại học và giáo dục mầm non, tiểu học đều hoàn toàn khác nhau, ở lứa tuổi sinh viên, về cơ bản thì nhận thức đều đã được hình thành, tư tưởng cũng tương đối trưởng thành rồi, mục tiêu học tập cũng rõ ràng, nếu giáo viên vô tình chỉ ra vấn đề, chỉ cần không ngừng luyện tập là có thể cải thiện, nhưng tính ham chơi của con trẻ là thiên tính, sự tò mò hứng thú mới là người thầy tốt nhất. Bên cạnh đó việc không ngừng chèn ép, phê bình cũng sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của con trẻ.
Phí Vĩnh Bách và Khuất Vi Ca cũng là lần đầu làm cha mẹ, cũng không có kinh nghiệm gì, một lòng muốn đào tạo nên nhân tài. Nếu như bọn họ có một đứa con nghịch ngợm, phá phách, một đứa trẻ thích khóc sẽ có sữa uống, hai bên không ngừng đối đầu với nhau, bọn họ sẽ từ học cách thỏa hiệp. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Phí Tư Cầm vẫn luôn là một đứa trẻ nhẫn nhịn, biết nghe lời, người lớn nói gì cô ta đều sẽ làm cái đó, vậy nên Phí Vĩnh Bách và Khuất Vi Ca hoàn toàn không phát hiện ra cách giáo dục của mình có vấn đề, cứ thế từng bước từng bước đi vào trong lối mòn do chính mình tạo ra.