Triệu Hướng Vãn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ta.
Mỗi một khúc xương trên người Phí Tư Cầm dường như đều tỏa ra sức quyến rũ, đây cũng được xem là bẩm sinh, một nét quyến rũ vô cùng đặc biệt. Có lẽ, con gái nhà họ Phí đều được thừa hưởng gen này, chỉ là qua nhiều năm như thế vẫn luôn bị áp chế mạnh mẽ.
Sự khát khao với tình dục, cho dù là nam hay nữ đều có, chỉ là trong suốt mấy ngàn năm phong kiến, mọi người vẫn luôn cho rằng đàn ông có sức hấp dẫn về t.ì.n.h d.ụ.c mạnh mẽ hơn, có thể có một lúc nhiều người phụ nữ, điều này cũng đại diện cho việc người đàn ông đó đã thành công. Còn người phụ nữ, nếu cũng giống như thế, sẽ đại diện cho việc người này rất dâm đãng.
Triệu Hướng vãn đột nhiên nghĩ đến con búp bê đựng trong chiếc hộp bên dưới gầm giường của Phí Tư Chương: “Ngay cả búp bê cũng không cho cô chơi sao? Tại sao lại thế?”
Phí Tư Cầm cười nhẹ một tiếng, trong tiếng cười mang theo vẻ giễu cợt: “Món đồ chơi mà tôi thích chơi nhất chính là búp bê, tôi có ước mơ muốn làm nhà thiết kế thời trang, thiết kế ra nhiều mẫu quần áo xinh đẹp. Rõ ràng mẹ tôi là giảng viên của học viện nghệ thuật, thế nhưng ba tôi lại không cho phép tôi theo ngành này. Ông ta nói, phụ nữ mà cứ ngày ngày tiếp xúc với đàn ông sẽ huỷ hoại tính cách của bản thân. Ông ta muốn sau này tôi sẽ trở thành một giáo viên, tốt nhất là nên dạy môn toán, bởi vì toán sẽ rèn luyện khả năng suy luận, sức tưởng tượng và cả năng lực tính toán, bên cạnh đó còn có thể ngăn chặn chủ nghĩa lãng mạn từ trong xương tủy của tôi. Cho nên, ông ta yêu cầu tôi học mấy ngành nghiên cứu khoa học, thi sư phạm. Cô thấy đấy, ngay cả một kẽ hở cho tôi thở cũng không hề cho tôi.”
Nghe đến đây, ngay cả Hà Minh Ngọc cũng cảm nhận được sự áp bức đó.
Thử tưởng tượng một chút, nếu cuộc đời mình cũng bị người khác ép buộc, sắp xếp chu toàn mọi thứ như thế, e rằng sẽ không thở nổi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà Hà Minh Ngọc có tổng cộng bốn cô con gái, chị cả của cô ấy tốt nghiệp trung học xong lập tức đến hãng điện tử làm công nhân, chị hai sau khi tốt nghiệp đại học cũng đến làm kế toán cho một nhà máy sản xuất sợi bông của nhà nước, còn bản thân Hà Minh Ngọc đã thi đậu vào đại học công an, và bây giờ đang làm cảnh sát. Thành tích học tập của bé Tư nhà cô ấy không tệ, nuôi ước mơ làm bác sĩ, thi đậu vào trường đại học Y Khoa Giang Thành, bây giờ đang là sinh viên năm ba.
Mặc dù ba mẹ của Hà Minh Ngọc cũng không được học hành nhiều, mặc dù cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không hề vứt bỏ chị em cô ấy, cũng không hề đối xử tệ với chị em cô ấy. Thứ hai, bọn họ đều rất tôn trọng sở thích của con cái mình, đảm bảo sự phát triển của con. Ở trong mắt ba mẹ Hà Minh Ngọc, mỗi một cô con gái của bọn họ đều không thua kém bất kỳ ai, cho dù là làm công nhân, kế toán, cảnh sát hay là bác sĩ, chỉ cần có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân mình, vậy là đủ.
Thế nhưng còn Phí Tư Cầm thì sao chứ? Với điều kiện gia đình vượt trội như thế, một gia đình tràn ngập hơi thở nghệ thuật, thế nhưng người ba lại quá mức độc đoán, thật là… Ôi! Nghĩ đến Phí Vĩnh Bách vẫn còn đang nằm trong ICU, Hà Minh Ngọc cũng không biết nên nói gì mới đúng.
Nhưng ít nhất bây giờ Triệu Hướng Vãn biết được hai chuyện:
Thứ nhất, vào mùng một, nhân cách thứ hai của Phí Tư Cầm thức tỉnh, cuối cùng thì ba cô ta cũng không ép cô ta phải học đàn nữa, nhưng lại tiến hành các phương pháp áp chế về mọi mặt đối với cô ta. Đây cũng chính là lý do vì sao cách bố trí phòng ngủ của Phí Tư Cầm tạo cho Triệu Hướng Vãn cảm giác như bị cắt rời. Vừa muốn phải ăn mặc cho ra dáng phụ nữ, nhưng lại sợ con gái sẽ quá hấp dẫn đàn ông.
Thứ hai, gia đình Phí Vĩnh Bách có di truyền bệnh về tâm lý, sau khi phụ nữ trong nhà đến giai đoạn trưởng thành, nhân cách thứ hai sẽ thức tỉnh, đặc điểm đặc trưng nhất của nhân cách thứ hai này chính là khao khát được gần gũi với người khác giới. Bởi vì biết được điều này, cho nên Phí Vĩnh Bách vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách để chế ngự nhân cách “phụ nữ trưởng thành” bên trong cơ thể của Phí Tư Cầm.
Nhân cách thứ nhất của Phí Tư Cầm chính là một Mộc Mộc ngoan ngoãn, vâng lời, nhút nhát và có phần đần độn. Nhân cách thứ hai là Bằng Băng tự tin, tùy hứng, gặp phải chuyện lớn đều bình tĩnh, còn nhân cách thứ ba Diễm Diễm thì sao chứ? Là kiểu người thế nào nhỉ? Bao giờ thì nhân cách này sẽ thức tình và xuất hiện đây?
Nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn hỏi: “Quan hệ giữa thầy Phí và cô Khuất thế nào?”
“Rất tốt.” Con ngươi của Phí Tư Cầm đảo một vòng từ trái sang phải, sau đó lại chuyển từ bên phải hướng lên trên… Điều này có nghĩa là cô ta đang nói dối.