[Thầy Phí là một người độc tài, hay để ý, còn cô Khuất lại là một người dịu dàng, nghe lời, một sự kết hợp tốt biết bao. Thế nhưng tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi thay bọn họ đấy, nếu bắt tôi sống một cuộc đời như thế, tôi chẳng sống nổi một ngày.]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói thầy Phí và cô Khuất đã cãi nhau một trận to nhỉ?”
Phí Tư Cầm hừ lạnh một tiếng: “Cái này là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, có liên quan gì tới vụ án sao?”
Bây giờ Triệu Hướng Vãn đã có kinh nghiệm hơn, chỉ cần ném ra một vấn đề, sau đó cứ im lặng chờ đợi là được, bề ngoài Phí Tư Cầm trông có vẻ là người lạnh lùng nhưng thật ra ẩn sâu bên trong là một người rất thích nói chuyện, lắm mồm.
Thế nhưng lần này, Phí Tư Cầm lại chẳng tiết lộ dù chỉ một chút.
[Tôi nào có biết bọn họ cãi nhau chuyện gì đâu chứ? Dù sao khi đó tôi đang ngủ, Mộc Mộc cũng ngủ, cơ thể này thuộc về Diễm Diễm, nhưng Diễm Diễm lại không thích nói chuyện, nếu như cô ấy đã không muốn nói, tôi và Mộc Mộc cũng không biết được.]
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn cũng trở nên sắc bén: “Chuyện nhà của các người có liên quan mật thiết đến vụ án này, tôi hy vọng cô có thể phối hợp với việc điều tra của chúng tôi.”
Phí Tư Cầm cảm nhận được áp lực, cơ thể cũng dần ngồi thẳng dậy, cả người cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Các người không lo đi bắt người xấu mà ở đây không ngừng tra hỏi tôi là có ý gì đấy? Cô, xem lại ghi chép của mình đi, các người hỏi mấy câu kiểu gì thế hả… Muốn hỏi tôi còn trinh tiết không à? Dùng cách thức gì để thầy Phí không ép tôi học đàn nữa? Thầy Phí có biết đến sự tồn tại của tôi hay không? Việc chữa trị có hiệu quả hay không? Bây giờ lại hỏi tôi rằng quan hệ giữa thầy Phí và cô Khuất có tốt hay không. Từ đầu tới cuối có câu nào liên quan tới vụ án của nhà tôi à? Vụ án này chính là có người xông vào nhà tôi ăn cướp, g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi và em trai tôi, khiến ba tôi và cả tôi bị thương nặng, tôi là người bị hại, là người bị hại đấy! Cô hỏi những câu thế này, nghe cứ như muốn nói chúng tôi g.i.ế.c lẫn nhau vậy!”
Nếu Triệu Hướng Vãn đã biết Phí Tư Cầm còn có nhân cách thứ ba, vậy thì phải ép Diễm Diễm xuất hiện cho bằng được!
Triệu Hướng Vãn cũng ngồi thẳng người dậy, cằm hơi cúi thấp, đôi mắt phượng híp lại, tiếng nói trong trẻo xen lẫn lạnh lùng, tốc độ nói cũng rất nhanh: “Bệnh đa nhân cách thuộc về bệnh tâm lý, chắc hẳn là do di truyền đúng không? Cũng bởi vì căn bệnh này mà cô của cô bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, có đúng không?”
Nghe Triệu Hướng nói bốn chữ “bệnh viện tâm thần”, Phí Tư Cầm lập tức trở nên căng thẳng, giọng nói của cô ta cũng trở nên có chút khô khốc: “Không phải! Không có! Chúng tôi cũng không làm ảnh hưởng tới ai, cái này cũng có gì khác với việc hoá thân thành nhiều vai diễn khác nhau đâu chứ? Lúc đi học sẽ để cho Mộc Mộc ngoan ngoãn nghe lời xuất hiện còn tôi ngủ, lúc bị người khác bắt nạt thì tôi sẽ xuất hiện để Mộc Mộc nghỉ ngơi. Hai người chúng tôi đã thương lượng với nhau cả rồi, chẳng có chuyện gì cả.”
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự hai người đã thương lượng với nhau rõ ràng, thế tại sao cô của cô lại bị nhốt vào bệnh viện tâm thần? Tại sao cô và cả Mộc Mộc vẫn luôn cho rằng bản thân mình vẫn còn trinh trắng? Tại sao cô không thể miêu tả được mặt mũi của tên hung thủ gây ra vụ cưỡng hiếp, cũng không biết được quá trình xảy ra vụ án?”
Hai vai Phí Tư Cầm đột nhiên rút lại, hai tay bắt đầu ôm lấy cơ thể mình, cả người bắt đầu run rẩy.
[Tôi không biết, tôi không biết, những thứ này đều là do Diễm Diễm nói lại. Cô ấy không thường xuất hiện, tôi cũng không biết lúc nào cô ấy sẽ xuất hiện nữa.]
Triệu Hướng Vãn tiếp tục gây áp lực: “Cô vẫn luôn nói dối! Cổ chân và cả cổ tay cô không hề có dấu vết bị trói, bộ quần áo ngủ bị xé rách tại hiện trường cũng không có dấu vết ma sát, mặc dù cô có quan hệ tình dục, có quá trình ân ái, thế nhưng lại không bị thương quá nghiêm trọng. Cô cũng nói có ba người đàn ông to cao, vạm vỡ, thế nhưng theo dấu chân thu thập tại hiện trường cũng cho thấy chỉ có hai thanh niên…”
Sắc mặt Phí Tư Cầm dần trở nên tái nhợt, bắt đầu lắc đầu.
Triệu Hướng Vãn nói: “Tất cả những lời nói dối đều để che giấu thực tế đáng sợ, có có hiểu không? Nếu như trong cơ thể này chỉ có một mình cô và Mộc Mộc, vậy thì cần gì phải nói dối? Cô bảo cô ta xuất hiện đi! Để tôi nói chuyện với cô ta! Hỏi xem rốt cuộc chân tướng vụ việc là như thế nào? Tại sao lại phải nói dối! Rốt cuộc ai là kẻ g.i.ế.c người?”