Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 576: Cái Này Là Lời Rất Nhiều Luôn Đấy!





Nói xong, Triệu Hướng Vãn đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Mới vừa đẩy cửa ra đã đụng phải Quý Cẩm Mậu đang dựa vào cửa dỏng tai nghe chuyện bên trong phòng. Thời tiết nóng bức, Quý Cẩm Mậu mặc một bộ quần áo ngắn tay làm bằng vải lanh, cơ thể mập mạp trong bộ quần áo rộng rãi, tạo cảm giác thoải mái, phơi phới.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bác Quý, sao bác lại ở đây.”

Quý Cẩm Mậu nghe lén bị người khác bắt tại trận, gương mặt già nua đỏ ửng lên: “Bác, không phải bởi vì bác sợ Quý Chiêu đãi khách không chu đáo sao? Cho nên muốn tới xem thử một chút. Cháu… Cháu đối xử với Quý Chiêu nhà bác tốt như thế, bảo vệ chu toàn, bác cảm ơn cháu nhé.”

Triệu Hướng Vãn cười như không cười nhìn ông ấy một cái.

Quý Cẩm Mậu hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Cháu đừng giận nhé, sau này bác bảo đảm sẽ không nghe lén nữa đâu, chắc chắn sẽ cho các cháu tự do một cách trọn vẹn.”

Triệu Hướng Vãn khoát tay một cái: “Không sao đâu ạ.”

Quý Cẩm Mậu như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt.”

Vừa nãy Quý Cẩm Mậu cũng nghe được đại khái chuyện bên trong, bây giờ nhìn thấy Triệu Hướng Vãn đi ra, lập tức hỏi: “Cháu muốn đầu tư sao?”

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

Với bản năng của một người kinh doanh, Quý Cẩm Mậu hỏi: “Có thể kiếm tiền được?”

Triệu Hướng Vãn: “Chắc chắn có lời, sẽ không lỗ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai mắt Quý Cẩm Mậu sáng lên: “Chắc chắn như thế?”

Từ xưa tới giờ việc kinh doanh có lời có lỗ, nào có chuyện không lỗ sẽ lời chứ? Tính tình Triệu Hướng Vãn bình tĩnh, ôn hoà, có thể nói được như thế, vậy thì chắc chắn có thể kiếm ra tiền!

Quý Cẩm Mậu hưng phấn: “Thế để bác đầu tư nhé?”

Triệu Hướng Vãn không nói gì.

Quý Cẩm Mậu lại tiếp tục hỏi: “Thế cháu cần bao nhiêu?”

[Trong tay mình vừa khéo có vốn lưu động, nhiều không có nhưng khoảng ba bốn triệu thì vẫn có. Nếu Hướng Vãn đã chọn trúng dự án này, hơn nữa còn nói lời chứ không lỗ, thế mình phải đầu tư thôi, chỉ là để xem xem dùng danh nghĩa gì để đầu tư.]

Triệu Hướng Vãn nói: “Mai Thanh Khê và Cố Chi Tinh dự định mở công ty bất động sản, cần một triệu tiền vốn để đăng ký kinh doanh, hơn nữa cũng cần một số vốn để khởi động, còn cụ thể cần bao nhiêu thì cháu không rõ.”

Thái độ của Quý Cẩm Mậu vô cùng chân thành: “Hướng Vãn, cháu có hiểu biết nhất định đối với lợi nhuận của dự án này không?”

Nếu như Triệu Hướng Vãn đã quyết định ở bên cạnh Quý Chiêu, thế Quý Cẩm Mậu cũng được xem là người mình, thế là cô cũng không giấu diếm nữa: “Dựa theo kinh nghiệm mà bọn họ học được tại thành phố Thâm Quyến, những doanh nhân ở thành phố Cảng đều phụ trách tất cả các khoản đầu tư, bao gồm cả việc san lấp mặt bằng, năm thông và một cấp, xây dựng nhà ở, khai thông đường hoá và phủ xanh thành phố, và còn có cả chi phí sản xuất, đủ các khoản. Ở thành phố Thâm Quyến, các công ty bất động sản sẽ cung cấp đất đai, con người và chuyên môn để chỉ đạo toàn bộ việc xây dựng các dự án. Không tới một năm sẽ có bảy, tám căn hộ mọc lên, tất cả các dự án hợp tác hoàn thành, đầu tư ba triệu sẽ có thể kiếm được tám trăm triệu, bác nói thử xem có lời nhiều hay không?”

Quý Cẩm Mậu vừa nghe, tinh thần cũng trở nên phấn chấn: “Tỷ lệ lợi nhuận cao như thế sao? Cái này là lời rất nhiều luôn đấy!”

Triệu Hướng Vãn nói: “Vâng, điều kỳ diệu nhất ở đây chính là, mấy nhà đầu tư ở khu vực thành phố Cảng chỉ lấy 15% lợi nhuận mà thôi, các văn phòng bất động sản và xây dựng ở thành phố Thâm Quyến bỏ đất, bỏ sức, nhận 85% lợi nhuận.”

Quý Cẩm Mậu “a” một tiếng: “Chuyện khó khăn nhất ở thành phố Cảng đấy chính là mua đất ấy, thành phố Thâm Quyến và thành phố Cảng gần nhau, chỉ cần có đất là có thể đến ngân hàng vay tiền, có thể bay được đến ba triệu tệ, lãi suất hàng năm là 7% với giá vốn là hai trăm mười ngàn tệ, thế nhưng một khi hợp tác, sẽ kiếm được bảy trăm năm mươi ngàn tệ, sau khi trừ hết mọi chi phi cũng kiếm được khoảng năm trăm bốn mươi ngàn tệ, tại sao không?”

Bây giờ rốt cuộc Triêu Hướng Vãn cũng hiểu vì sao Quý Cẩm Mậu lại trở thành người giàu có nhất ở tỉnh Tương này, với khả năng tính toán này của ông ấy, đã đủ khiến cô mở mang tầm mắt. Lúc cô nghe Mai Thanh Khê giới thiệu dự án này, phải mất cả nửa ngày mới hiểu rõ tại sao mấy nhà đầu tư ở thành phố Cảng lại chỉ lấy đúng 15% lợi nhuận, thế nhưng Quý Cẩm Mậu chỉ cần nghe nói tới mấy con số, đã lập tức hiểu ngay. Ông ấy không chỉ có hiểu biết về chính sách đất đai của nhà nước, mà cũng rất am hiểu về chương trình vay vốn của các ngân hàng của thành phố Cảng, khả năng tưởng tượng và đơn giản hoá sự phức tạp này của Quý Cẩm Mậu thật sự quá mạnh mẽ.

Triệu Hướng Vãn nói: “Bác Quý, bác hợp tác với bọn họ đi ạ, cũng xem như ủng hộ con đường khởi nghiệp của những thanh niên trẻ tuổi.”