Quý Cẩm Mậu có lòng muốn cho Triệu Hướng Vãn kiếm ít tiền, thế là đề nghị: “Nếu như cháu cảm thấy dự án này chỉ lời mà không lỗ, chẳng bằng tới mượn tiền bác đi đầu tư đi? Tính theo tỷ giá lợi nhuận của ngân hàng thôi, 7% một năm, cháu kiếm được bao nhiêu không liên quan tới bác.”
Triệu Hướng Vãn cười cười: “Cảm ơn bác đã nghĩ cho cháu, nhưng mà không cần đâu ạ.”
Quý Cẩm Mậu nói: “Tự kiếm ra tiền, không tốt sao?”
Triệu Hướng Vãn vô cùng kiên định: “Mục tiêu của cháu không nằm ở việc này, chuyện kinh doanh kiếm tiền này, vẫn nên giao cho người có năng lực thì hơn ạ.”
Quý Cẩm Mậu nghiêm túc nhìn cô, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Hướng Vãn, cháu cứ yên tâm, bác sẽ không để cháu thiệt thòi đâu.”
Triệu Hướng Vãn cảm thấy cũng không có vấn đề gì, mục đích của cô chỉ là muốn kéo một khoản đầu tư đến cho mấy người Mai Thanh Khê mà thôi. Mấy người bọn họ đều là những thanh niên trẻ tuổi, lại có tình bạn từ lúc còn bé, có thể giúp đỡ nhau là được rồi: “Cháu sẽ giới thiệu hai bên với nhau, còn việc đầu tư cụ thể như thế nào, chia lợi nhuận ra làm sao, cũng như tất cả các quyền lợi kèm theo, hai bên tự bàn bạc quyết định nhé ạ.”
Quý Cẩm Mậu vô cùng vui vẻ: “Được, sau khi mọi chuyện thành công, bác sĩ chia cho cháu 10% hoa hồng.”
Triệu Hướng Vãn hơi sửng sốt: “Bác nói thế là có ý gì ạ?”
Quý Cẩm Mậu nói: “Trong tay bác vừa khéo có một khoản tiền, cháu có thể kiếm cho bác một chỗ để đầu tư kiếm tiền, thế thì bác nhất định phải trả hoa hồng cho cháu rồi. Nếu bác kiếm được một triệu, bác sẽ chia cho cháu một trăm ngàn, kiếm được mười triệu, vậy thì sẽ cho cháu một triệu.”
Triệu Hướng Vãn khoát tay từ chối: “Không cần đâu ạ.”
Lần này, Quý Cẩm Mậu không cho cô cơ hội từ chối: “Cháu nghe lời bác là đúng đắn rồi. Nếu như không kiếm được tiền, vậy thì cháu cứ yên tâm, bác sẽ không cần cháu bồi thường đâu.”
Nói xong, ông ấy đẩy cửa ra, nụ cười hiện rõ trên mặt: “Mấy ông chủ nào đang cần đầu tư thế? Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Mai Thanh Khê và Cố Chi Tinh đưa mắt nhìn Triệu Hướng Vãn đang đi sau lưng Quý Cẩm Mậu: “Đây là?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn cười một tiếng: “Trong tay tổng giám đốc Quý vừa khéo có một số vốn lưu động, không phải các cậu đang thiếu tiền sao? Tôi giới thiệu người tới cho hai cậu đây, hai bên nói chuyện với nhau đi.”
Quý Cẩm Mậu là một cao thủ kinh doanh, hai sinh viên đại học mới ra trường như Mai Thanh Khê và Cố Chi Tinh có thể so được sao? Ba người vừa ngồi xuống một chút đã nhanh chóng lập hợp đồng, cả ba cùng ký tên lăn tay, thế là hoàn thành một dự án đầu tư khủng trị giá ba triệu tệ.
Cho đến khi Quý Cẩm Mậu cầm hợp đồng rời đi, Mai Thanh Khê và Cố Chi Tinh vẫn chưa thể hoàn hồn, hai người cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn câu: “Nhanh như thế mà đã giải quyết xong chuyện tiền bạc rồi sao?”
Chuyện mà trước đây hai người họ cho là gian nan nhất, bây giờ không ngờ chỉ cần gặp Triệu Hướng Vãn một cái, ăn với nhau một bữa cơm, vậy là đã có thể hoàn thành một cách ung dung, nhẹ nhàng.
Ngủ gật đụng phải gối.
Mai Thanh Khê nói: “Hướng Vãn, cậu có muốn gia nhập công ty chúng tôi không? Cậu đúng là mèo thần tài của chúng tôi.”
Cố Chi Tinh cũng lên tiếng thuyết phục: “Đúng đấy, tới công ty của chúng tôi giữ chức giám đốc điều hành đi, cậu vẫn còn đang học đại học, vậy thì làm thêm thôi, một tháng tôi sẽ trả cậu ba trăm tệ.”
Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Lúc tôi thẩm vấn nghi phạm chính Phùng Lị Lị trong vụ án đầu độc ở trường học ấy, cô ta từng muốn tôi đến công ty cô ta làm việc, mức lương cô ta trả cho tôi là sáu trăm tệ.”
Việc này Triệu Hướng Vãn cũng không hề nói dối, cô có thuật đọc suy nghĩ, chỉ cần cô muốn, chắn chắn có thể đọc được những suy nghĩ từ tận sâu trong đáy lòng của đối phương, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Lúc ấy, gặp nhau trong phòng thầm vấn, Phùng Lị Lị chỉ hận không thể gặp được Triệu Hướng Vãn sớm hơn, một lòng muốn đưa cô về công ty của mình.
Cố Chi Tinh bị câu nói này của Triệu Hướng Vãn làm cho đỏ mặt: “A, chuyện đó, công ty chúng tôi còn chưa chính thức khai trương, cho nên không dám trả lương quá cao…”
Mai Thanh Khê liếc mắt nhìn Cố Chi Tinh một cái, giải thích: “Hướng Vãn, cậu tới công ty chúng tôi đi, ba người chúng ta xem là một nhóm bạn hợp tác làm ăn, cậu chỉ cần thi thoảng đến nghĩa cách giúp chúng tôi là được, tôi sẽ chia cho cậu 10% lợi nhuận.”
Cố Chi Tinh muốn nói lại thôi.
[Vừa nãy tổng giám đốc Quý đã lấy 40% lợi nhuận, mình và cậu ấy mỗi người chỉ được nhận có 30% lợi nhuận, nếu bây giờ còn phải chia cho Triệu Hướng Vãn thêm 10%, vậy thì…]
Mai Thanh Khê kiên định: “10% này sẽ trích từ tiền lời của tôi.”