Triệu Hướng Vãn nở nụ cười rạng rỡ, nhận lấy thư giới thiệu và vé tàu: "Cảm ơn thầy."
Đây là lần đầu tiên Quý Chiêu rời nhà lâu như vậy, lại còn đi tới tận thủ đô xa cả nghìn cây số, khiến Quý Cẩm Mậu có chút không yên tâm. Ông ấy cũng có khách sạn ở thủ đô, nên đã gọi điện nhờ quản lý khách sạn đón xe và sắp xếp mọi thứ chu đáo, kỹ càng.
Mùa thu tháng mười, bầu trời thu ở thủ đô cao vời vợi, không khí mát mẻ dễ chịu, đúng là thời điểm tuyệt vời.
Nhân viên khách sạn Tứ Quý ở thủ đô nhìn thấy thẻ đen trong tay Triệu Hướng Vãn, lại được quản lý dặn dò kỹ lưỡng, nên tất nhiên rất cung kính và nhiệt tình. Họ chuẩn bị sẵn phòng tổng thống view hồ, sang trọng, tinh tế và thoải mái, khiến cô gái nhà quê Triệu Hướng Vãn mở mang tầm mắt.
Quý Chiêu đã quen với cách phục vụ như vậy, lạnh nhạt không để tâm tới mọi người. Triệu Hướng Vãn nghe nhiều tâm tư của người khác, bản thân cô cũng không phải người nhiệt tình thân thiện. Sau khi hai người vào ở khách sạn Tứ Quý, nhân viên không khỏi suy đoán đủ điều.
"Họ Quý? Là họ hàng của tổng giám đốc chúng ta sao?"
"Nhưng người lấy thẻ đen lại họ Triệu cơ mà, cô ấy chưa đến 20 tuổi mà đã có năng lực thế này, thật đáng ghen tị."
"Khí chất này, nhìn qua đã biết là con nhà giàu có, ôi! Đúng là số phận tốt trời sinh."
Mở cánh tủ quần áo lớn bằng cả một bức tường, Triệu Hướng Vãn thấy bên trong treo đầy quần áo, có cả đồ nam lẫn nữ.
Phong cách ăn mặc của Quý Chiêu toát lên vẻ sang trọng xen lẫn nghệ thuật, đều do mẹ anh, Lạc Đan Phong, chịu trách nhiệm thiết kế, đo may hoặc mua sắm. Con trai lần đầu rời xa nhà cả nghìn cây số, Lạc Đan Phong đã sắp sẵn quần áo của anh trong tủ từ trước. Ngoài ra, bà còn đặc biệt chuẩn bị cho Triệu Hướng Vãn vài bộ đồ cao cấp đơn giản, màu sắc nhã nhặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quý Chiêu thuận tay chọn quần áo, áo trắng quần đen, giày thể thao đen, dù là màu sắc đơn giản nhất nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp rực rỡ của anh.
Anh liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, áo khoác mỏng màu xanh rêu, và quần dài màu kaki đưa cho cô. Triệu Hướng Vãn vốn không cầu kỳ trong chuyện ăn mặc, Quý Chiêu đưa gì cô mặc nấy, sau đó mang thêm đôi giày vải xanh lá, soi gương, trông cô toát lên vẻ mạnh mẽ, tự tin, rất ưa nhìn.
Lúc hoàng hôn, hai người như một cặp đôi hoàn hảo, đồng thời xuất hiện dưới ký túc xá nữ của Đại học Kinh tế Ngoại thương Bắc Kinh.
Tưởng Đinh Lan đang trên đường về ký túc xá sau giờ học, nhìn thấy hai người, mắt cô ấy mở to, nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hướng Vãn, nghẹn ngào nói: "Hướng Vãn, cảm ơn, cảm ơn em!"
Những ngày qua Tưởng Đinh Lan không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt lại là thấy nụ cười của Văn Thiến Ngữ và cảnh cô ấy vẫy tay chào mình. Cô ấy đi học một cách máy móc theo thời khóa biểu, cả người như một hồn ma phiêu bạt.
Tưởng Đinh Lan chìm trong cảm giác hối hận và tội lỗi nặng nề. Cô ấy trách bản thân vì sao lúc đó không thể chịu đựng cái lạnh thêm một chút, nhất định phải rời khỏi phòng tự học sớm, để lại Văn Thiến Ngữ một mình. Nếu có hai người, dù kẻ xấu có hung hãn đến đâu, cũng có người giúp đỡ, cũng có người hô hoán, ít nhất cũng còn sống, phải không?
Trong lòng cô ấy ngập tràn sự dày vò. Cô ấy từng bị bắt cóc, lẽ ra cô ấy phải biết rằng thế giới này dù có nhiều người tốt, nhưng kẻ xấu giống như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội tấn công bất ngờ. Làm sao có thể để Văn Thiến Ngữ bảo mình đi trước mà mình lại đi thật chứ? Tại sao không bảo cô ấy về đến nhà thì gọi điện cho mình? Nếu cứ chờ điện thoại của cô ấy, có lẽ đã sớm phát hiện ra, Văn Thiến Ngữ có lẽ đã không c.h.ế.t đuối dưới cống nước kia.
Sau khi trút hết cảm xúc với Triệu Hướng Vãn qua điện thoại, Tưởng Đinh Lan không ngờ Triệu Hướng Vãn thực sự đến. Thú thật, Tưởng Đinh Lan cảm thấy mình đã làm phiền Triệu Hướng Vãn quá nhiều. Chính cô đã cứu mạng mình, còn giúp mình có dũng khí bắt đầu lại, nghỉ hè còn cho mình ở nhờ và sắp xếp cơ hội thực tập... Bây giờ, vì Tưởng Đinh Lan muốn Triệu Hướng Vãn giúp cô ấy tìm ra hung thủ sớm hơn, Triệu Hướng Vãn thật sự đã đến!
Tưởng Đinh Lan không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào trong lòng, vừa xúc động vừa hổ thẹn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hướng Vãn, miệng lẩm bẩm: "Chị lúc nào cũng làm phiền em, luôn khiến em phải bận lòng. Sau này, sau này bất cứ lúc nào em cần chị, dù có thịt nát xương tan, chị cũng không ngại."
Triệu Hướng Vãn cười nói: "Chị học mấy từ lóng giang hồ này ở đâu thế? Lại còn thịt nát xương tan nữa."
Tưởng Đinh Lan lúc thì khóc, lúc thì cười, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đầu tiên gọi điện báo tin cho mẹ của Văn Thiến Ngữ, sau đó nhất quyết mời Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu đi ăn. Triệu Hướng Vãn không từ chối, cùng cô ấy ăn cơm ở nhà ăn, thu hút nhiều ánh mắt tò mò.