Lúc này một bàn tay đột nhiên giơ tới, cầm lấy lọ xịt suyễn từ tay bà ta, thành thạo nhấn hai cái.
Tạ Tiêm Vân quay đầu nhìn thấy bóng người quen thuộc, bà ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, nắm lấy bả vai người nọ, bắt đầu khóc nấc lên: “Tái Trung, cha con, cha con, ông ấy…”
Người đến chính là con trai cả nhà họ Thịnh, Thịnh Tái Trung.
Anh ta đỡ mẹ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng ôm chầm lấy bả vai bà ta, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, con đã về rồi đây, để con xử lý.”
Cuối cùng cũng gặp được người còn sống thứ hai của nhà họ Thịnh, Triệu Hướng Vãn nghiêm túc quan sát Thịnh Tái Trung.
Lần trước ở khách sạn Tứ Quý có gặp nhau một lần, thế nhưng cũng chỉ là vội vàng lướt qua, vậy nên cô chỉ nhớ một bên sườn mặt của anh ta mà thôi. Hôm nay được nhìn thấy ở cự ly gần như thế này, có thể thấy mí mắt của anh ta và Tạ Tiêm Vân tương tự nhau sáu mươi, đến bảy mươi phần trăm. Mắt nhỏ, môi dày, làn da trắng nõn, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy có một chiếc răng khểnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Nói một cách chính xác, Thịnh Tái Trung có một khuôn mặt vô hại, khiến người khác vừa nhìn đã thích, cho nên mới cho đối phương cảm giác “Đứa trẻ này vô cùng thật thà, vừa nhìn một cái đã biết là một người có tính tình hiền hậu, tốt đẹp”.
Tạ Tiêm Vân có vóc dáng thon gọn, Thịnh Tái Trung cũng chỉ cao hơn bà ta nửa cái đầu, hiển nhiên không được thừa hưởng vóc dáng cao gầy của cha mình. Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu đậm, áo sơ mi trắng, đeo một chiếc cà vạt màu xanh, trên cà vạt có gắn một chiếc kẹp cà vạt hình cỏ bốn lá màu vàng, trông có phần già dặn, không tương xứng với tuổi tác của anh ta.
Chắc hẳn Thịnh Tái Trung đã nghe nói tới chuyện cha mình bị g.i.ế.c hại, trên mặt lộ vẻ đau buồn, ôm lấy mẹ mình, sau đó quay đầu nhìn cảnh sát lớn tuổi nhất trong số đó là Cao Quảng Cường, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc ai là người hại c.h.ế.t cha tôi thế?”
Cao Quảng Cường nói: “Chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Hai mắt Thịnh Tái Trung ngân ngấn lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Vất vả cho mọi người rồi.”
Cao Quảng Cường nghiêm túc nhìn anh ta một cái: “Chúng tôi có một vài vấn đề muốn hỏi cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Tái Trung gật đầu: “Mọi người hỏi đi.”
Thịnh Tái Trung cũng là một cái tên góp mặt trong danh sách nghi phạm của Cao Quảng Cường, vì thế các câu hỏi mà ông ấy đưa ra vô cùng sắc bén.
“Vào ngày 21, nghe nói cậu có đưa tổng giám đốc Thịnh về nhà, tại sao thế?”
Thịnh Tái Trung hơi suy nghĩ một chút: “Cha tôi và viện khoa học Trung Quốc đã hẹn sẽ gặp nhau vào ngày 22 để bàn chuyện liên quan tới việc chuyển nhượng bằng sáng chế độc quyền hệ thống biểu thị của máy tính. Bởi vì điều này, cha tôi đã đặt vé máy bay đến Kinh Đô vào ngày 21, vậy nên tôi đang định đưa cha tôi ra sân bay, lúc này bên kia lại đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng buổi gặp mặt bị huỷ bỏ, tạm thời không nghĩ tới việc chuyển nhượng hợp đồng độc quyền nữa. Cha tôi nghe xong cảm thấy vô cùng tức giận, thế là bảo tôi đưa ông về nhà.”
Cao Quảng Cường hỏi tiếp: “Tại sao không trở về công ty mà lại trở về nhà?”
Nếu như là một chuyện vô cùng quan trọng như chuyển nhượng quyền sở hữu độc quyền, vậy mà đối phương giở quẻ giữa đường, không phải nên quay về công ty bàn bạc lại với đoàn đội của mình sao?
Thịnh Tái Trung nói: “Hợp đồng chuyển nhượng độc quyền này là do một mình cha tôi quyết định, ban đầu cũng đã quyết định xong phí chuyển nhượng sẽ là hai trăm ngàn tệ, thế nhưng bây giờ lại bất ngờ thay đổi, điều này khiến cha tôi cảm thấy mất mặt. Viện khoa học Trung Quốc là nơi cha tôi từng làm việc, người giữ bằng sáng chế kia cũng là bạn thân lâu năm của cha tôi, thế nên ông ấy cảm thấy không thoải mái lắm, muốn được yên tĩnh một chút vì vậy muốn về thẳng nhà. Sau khi đưa ông ấy về nhà, cha tôi cũng kêu tôi mau trở về công ty, nhanh chóng bàn bạc với đội ngũ nghiên cứu, nhất định phải tung ra sản phẩm mới vào tháng bảy.”
Cao Quảng Cường gật đầu một cái, mặc dù anh ta không biết nhiều về việc vận hành một công ty máy tính, nhưng Thịnh Tái Trung cũng không dùng bất kỳ một từ ngữ chuyên môn nào, giải thích vô cùng rõ ràng.
“Cậu rời khỏi biệt thự vào lúc mấy giờ?”
“Khi đó tôi cũng không xem giờ, nhưng lúc tôi đến công ty là vào khoảng tám giờ ấy. Điều này mọi người có thể hỏi thử các nhân viên ở công ty, bọn họ có thể làm chứng cho tôi.”
“Trong hai ngày 22 và 23 cậu đang ở đâu?”
“Tôi đều ở trong công ty.”
“Cậu đều ở tại công ty suốt hai ngày đó sao? Không hề rời khỏi công ty dù chỉ một chút?”
“Ở trong công ty, tôi có phòng làm việc riêng, bên trong có xây dựng một phòng ngủ nhỏ và cả phòng vệ sinh nữa. Cha tôi đã ra lệnh cho tôi, muốn đội ngũ nghiên cứu phải tung ra sản phẩm mới vào tháng bảy, vậy nên các thành viên của đội nghiên cứu đều đang tăng ca, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà về nhà nghỉ ngơi cho được chứ?”