Nói đơn giản chính là, còn chưa bắt đầu giao tiếp những bộ não đã tự tưởng tượng ra một loạt những hình ảnh khiến người ta sợ hãi, từ đó sợ hãi giao tiếp với người khác, cũng không muốn giao tiếp với ai.
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Nếu như bà ấy ở nhà thì sao?”
Trên khuôn mặt Thịnh Tái Thiên lộ ra chút vui mừng: “Lúc mẹ em ở nhà một mình, hoặc là khi không có ai chú ý tới thì bà ấy sẽ cực kỳ vui vẻ. Bà ấy biết nấu cơm, làm các loại bánh ngọt, bà ấy còn biết hát hí khúc nữa, em đã thường nhìn thấy bà ấy vừa múa vừa hát một mình ở trong phòng khách, thật sự rất đẹp.”
Trong lòng Thịnh Tái Thiên, mẹ cậu ấy là người đẹp nhất.
Thế nên cậu ấy phải bảo vệ mẹ mình thật tốt.
Cảm nhận được tâm trạng của Thịnh Tái Thiên dần bình tĩnh lại, Triệu Hướng Vãn đột nhiên tăng tốc độ hỏi.
“Ngày 22 cậu xuất phát từ bệnh viện lúc mấy giờ?”
“Ba giờ hai mươi phút.”
“Mấy giờ đến biệt thự?”
“Tầm bốn giờ.”
“Mấy giờ rời đi?”
“Bốn giờ hai mươi thì phải?”
“Mấy giờ quay lại bệnh viện?”
“Chắc là năm giờ đi.”
“Cậu chưa đủ mười tám mà đã có bằng lái rồi sao?”
Thịnh Tái Thiên sửng sốt một chút: “Em, em không có bằng lái, nhưng em biết lái xe, là anh em dạy em lái.”
“Năm giờ cậu đến bệnh viện rồi cứ thế lên thẳng phòng bệnh luôn sao?”
“Vâng…”
Ánh mắt cậu ấy bắt đầu đảo quanh, tầm mắt di chuyển sang phía trên bên phải.
[Nói dối mệt quá, để mình nghĩ thử xem, anh trai và mẹ đã đến bệnh viện lúc năm giờ kém nhỉ? Bọn họ trực tiếp lên thẳng phòng bệnh luôn đúng không?]
Rất tốt, người rời khỏi phòng bệnh lúc ba giờ hai mươi không phải Thịnh Tái Thiên, mà là Thịnh Tái Trung và Tạ Tiêm Vân.
“Lúc đến phòng bệnh thì cậu gặp được ai?”
“Anh trai và mẹ em.”
“Sau đó thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Em đưa chìa khóa xe cho anh trai, sau đó trở về khách sạn.”
Đột nhiên Triệu Hướng Vãn hỏi chi tiết: “Cúp đang ở đâu?”
Trên trán Thịnh Tái Thiên bắt đầu đổ mồ hôi: “Cái gì?”
Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, mang theo áp lực: “Lúc cậu đưa chìa khóa xe cho anh trai cậu thì cúp đang ở đâu?”
Thịnh Tái Thiên do dự trả lời: “Ở, ở trên người em.”
Triệu Hướng Vãn giơ túi chứa vật chứng lên, chiếc cúp cao đến ba mươi cm như vậy căn bản chẳng để vừa túi.
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn đột ngột cao lên: “Nào, cậu biểu diễn thử tôi xem, làm thế nào mà cậu để được cái cúp to thế này trên người.”
Thịnh Tái Thiên nhìn chiếc cúp, há hốc miệng.
Một câu nói dối cần đến một trăm câu dối trá khác để che đậy.
[Lúc đó, anh trai hẳn là để cúp ở trên xe nhỉ? Nhưng bởi vì mình đến đây nên chuyện này đột nhiên lại không nói được.]
Thịnh Tái Thiên suy nghĩ một chút, dè dặt trả lời: “Em lấy áo khoác bọc nó lại, cầm ở trên tay nên bọn họ mới không nhìn thấy.”
Khóe miệng Triệu Hướng Vãn nhếch lên: “Ngày đó cậu có mặc áo khoác sao? Là chiếc áo nào vậy?”
Thịnh Tái Thiên cố gắng nhớ lại.
[Chiều hôm đó mình có chút bực bội, lúc từ khách sạn tới bệnh viện thì trời đổ mưa nhỏ, mình mặc một chiếc áo thun thể thao dài tay, thật sự không có mặc áo khoác.]
Thịnh Tái Thiên nhắm mắt trả lời: “Chính là chiếc denim em đang mặc bây giờ.”
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn trở nên lạnh như băng: “Không, cậu không có mặc áo khoác.”
Thịnh Tái Thiên ngơ ngác nhìn Triệu Hướng vãn, không biết vì sao thái độ của cô lại trở nên lạnh lùng cứng rắn như vậy.
Triệu Hướng Vãn nói: “Chỉ cần đến gặp y tá bệnh viện hoặc nhân viên khách sạn là biết ngay hôm đó cậu mặc cái gì. Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ trước khi trả lời, nếu như bị phát hiện là nói dối thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng!”
Trán Thịnh Tái Thiên có giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Thiếu niên mười bảy tuổi lần đầu tiên bị tra hỏi như vậy, áp lực trong lòng cũng tăng lên gấp bội.
Rốt cuộc cậu ấy cũng ý thức được, càng nói nhiều, sai càng nhiều.
Triệu Hướng Vãn không tiếp tục truy hỏi nữa, cô đang đợi Thịnh Tái Thiên suy nghĩ.
[Phải làm sao đây? Anh trai căn bản không nói đến những chuyện này.]
[Không phải nói là chỉ cần mình ra tự thú thì cảnh sát sẽ vui vẻ tiếp nhận hay sao? Vụ án này chỉ cần có người nhận tội là được rồi, không phải sao? Tại sao lại phải hỏi kỹ như vậy?]
[Để mình suy nghĩ thử xem, để mình suy nghĩ thử xem…]
[Khoảng ba giờ mười phút, anh trai đi đến bệnh viện, ngồi nói chuyện vài câu với mẹ là cha muốn anh trai về nhà. Mẹ nói mẹ cũng muốn về nhà lấy chút đồ, vậy nên trực tiếp cùng đi về. Sau đó thì sao? Anh trai bảo mình tới ở lại giữ giường bệnh, nếu như y tá tới thì nói là mẹ phải nghỉ ngơi. Đến chừng năm giờ, rốt cuộc anh trai và mẹ mới quay trở lại, sắc mặt của hai người họ rất không tốt, mẹ há miệng run rẩy đổi bộ quần áo dính máu, sau đó cuộn tròn ở trên giường khóc. Mình rất sợ, bắt lấy tay anh trai, hỏi anh ấy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.]