Triệu Hướng Vãn nghe xong nguyên nhân thì lạnh lùng nói: “Không được chà đạp luật pháp, không được xúc phạm công lý! Khi cảnh sát chúng tôi giải quyết một vụ án, thứ chúng tôi mong muốn không phải là có người nhận tội, mà là chân tướng. Thịnh Tái Thiên, cậu lừa dối cảnh sát phá án, bao che cho hung thủ g.i.ế.c người, cậu cho rằng cảnh sát chúng tôi đều là lũ ngốc đúng không?”
Thịnh Tái Thiên nghe được lời Triệu Hướng Vãn nói thì vội vàng khoát tay: “Không không không, không phải em muốn chà đạp luật pháp, càng không dám khinh thường chính nghĩa, em nào dám coi mọi người là lũ ngốc, em… Em chỉ là tự thú thôi.”
Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thịnh Tái Thiên: “Thịnh Tái Thiên, yêu cầu cậu nói thật cho chúng tôi biết, còn về việc đúng hay sai, phải dùng những biện pháp trừng phạt thế nào thì tất cả sẽ được giao cho luật pháp phán quyết.”
Thịnh Tái Thiên không dám đối mắt với Triệu Hướng Vãn, ánh mắt cậu ấy lóe lên, nội tâm là một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
[Cha c.h.ế.t rồi, ông ấy đối xử với mình tốt như vậy, mình phải thừa nhận mình đã g.i.ế.c cha hay sao?]
[Nhưng nếu như mình không nhận thì mẹ sẽ phải ngồi tù. Mặc dù nhất định là mẹ ngộ sát*, nhưng vẫn phải ngồi tù. Sức khỏe mẹ kém như vậy thì làm sao chịu nổi?]
*Ngộ sát: lỡ tay làm c.h.ế.t người.
[Anh trai nói sẽ mời luật sư giỏi nhất, mình sẽ không sao cả. Mình chỉ cần thừa nhận với cảnh sát là trong lúc cãi vã thì vô tình đánh cha, những chuyện phía sau chỉ cần giao cho anh trai lo là được.]
Thịnh Tái Thiên giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc cậu ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên cực kỳ kiên định: “Em không có nói láo, là em đã làm. Em rất sợ, em rất hoảng loạn nên có thể có một vài chuyện em không nhớ quá rõ, nhưng… Là thật, cha là bị em giết.”
Đến nước này thì Triệu Hướng Vãn biết, nội tâm cậu ấy đã quyết tâm rồi.
Thịnh Tái Thiên là một người vô cùng thông minh, một khi cậu ấy đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ bất chấp muôn vàn khó khăn mà xông thẳng về phía trước.
Hiện tại đối nghịch với cậu ấy có lẽ phải phí rất nhiều sức lực.
Triệu Hướng Vãn khép máy tính xách tay của mình lại, liếc mắt nhìn Cao Quảng Cường, tỏ ý mình đã hỏi xong.
Cao Quảng Cường gật đầu một cái.
Ông ấy có kinh nghiệm có thể nhìn ra được bên trong những lời giải thích của Thịnh Tái Thiên, mặc dù có vài chi tiết không tương xứng nhưng những chi tiết này hoàn toàn có thể thay đổi, hoàn thiện lại, dòng thời gian và tính logic căn bản cũng vô cùng rõ ràng.
Phải tìm lại chứng cứ một lần nữa để kiểm chứng lời khai.
Nhìn thời gian, hiện tại cũng đã hơn mười giờ, Cao Quảng Cường đứng lên: “Được rồi, hôm nay tạm thời tới đây đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Tái Thiên thở phào nhẹ nhõm, eo, vai cậu ấy lập tức xụ xuống.
[Rốt cuộc cũng chống đỡ nổi đợt thứ nhất.]
[Hy vọng ngày mai cảnh sát có thể hiền lành một chút, hai người vừa rồi cũng thật lợi hại.]
Triệu Hướng Vãn nhìn cậu ấy một cái rồi lắc đầu.
— Hôm nay cô đã rất hiền rồi đấy.
Đêm đã khuya, rốt cuộc Triệu Hướng Vãn cũng về đến ổ nhỏ của mình.
Bận rộn cả một ngày khiến cô vừa đặt đầu xuống gối là lập tức ngủ.
Nhắm mắt lại đều là đủ loại ân oán của giới nhà giàu, trong lòng thật mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, tổ trọng án đến bệnh viện hỏi hành tung của ba mẹ con bọn họ vào chiều ngày 22 đầu tiên, sau đó ba người Triệu Hướng Vãn, Chu Phi Bằng và Lưu Lương Câu trở lại khu biệt thự Phồn Long Loan để đi thăm hỏi.
Đầu tiên là bắt đầu từ bảo an.
“Vào khoảng ba giờ rưỡi chiều ngày 22 tháng 6 anh có thấy chiếc Mercedes-Benz có số đuôi 999 nào chạy vào đây?”
Bảo an suy nghĩ một chút, có chút do dự.
“Chắc là có? Đã qua được mấy ngày rồi nên tôi thật sự nhớ không quá rõ rốt cuộc chiếc xe đó lúc nào trở về, lúc nào đi ra ngoài. Mặc dù tôi có thể nhớ rõ ràng ngày 21 như vậy là vì tổng giám đốc Thịnh và đại thiếu gia Thịnh đều chảo hỏi với tôi, còn cho tôi một cái bánh ngọt.”
Sau khi hỏi thăm từng nhà ở xung quanh thì rốt cuộc cũng có người nhớ được.
“Đúng vậy, tôi có nhìn thấy xe của tổng giám đốc Thịnh quay lại vào chiều ngày 22, nhưng rất nhanh sau đó đã rời đi rồi.”
“Buổi chiều lúc tôi lái xe ra ngoài thì có chạy ngang qua xe của tổng giám đốc Thịnh, thời gian hẳn là vào tầm bốn giờ chiều.”
Mặc dù nhà ở tại khu biệt thự không nhiều, nhưng mọi người đều có quen biết nhau, làm nghề gì, lái xe gì, mời hay không mời bảo mẫu, nhà có mấy người,...
Lái xe ra vào, đi ngang qua nhau rồi có thể nhìn thấy rõ ràng biển số xe của đối phương, chuyện này rất bình thường.
Chu Phi Bằng lấy được lời khai quan trọng này thì cực kỳ vui vẻ, trao đổi ánh mắt với Lưu Lương Câu: “Quá tốt rồi, bốn giờ chiều ngày 22, chiếc xe riêng có số đuôi là 999 của nhà họ Thịnh quả thực có trở về biệt thự. Điều này rõ ràng cho thấy Thịnh Tái Thiên không hề nói dối chuyện này.”