Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 770: Tại Sao Lại Muốn Hy Sinh Con Trai Nhỏ?





[Mình đập ông ta mấy cái? Đều quên hết rồi.]

[Cái lão già đó, dám coi thường sự tồn tại của mình, mình sẽ để ông ta đi chết!]

Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta một cái thật sâu.

Rõ ràng là một khuôn mặt vui vẻ vô hại như vậy, cười một cái là lộ ra chiếc răng khểnh, thế nhưng sao lòng dạ lại rắn rết đến thế này?

Đây chính là loại sói mắt trắng vong ân bội nghĩa đó sao?

Mặc dù Thịnh Thừa Hạo đối xử không được tính là thân cận với anh ta, nhưng cũng không phải không cho anh ta cái ăn cái mặc, cho anh ta đi học, thậm chí ông ta còn đưa anh ta tới công ty, tay chỉ tay dạy anh ta cách quản lý, lại đưa toàn bộ nhân viên giao cho anh ta, tín nhiệm đến như vậy chẳng lẽ lại không đủ để xóa bỏ khinh thường và thiên vị hay sao?

Sau khi quan sát xong hiện trường và xác định xong vài điểm mấu chốt, Triệu Hướng Vãn nói với Thịnh Tái Trung: “Phiền anh gọi bà Tạ Tiêm Vân, chúng tôi có vài lời muốn hỏi bà ta.”

Thịnh Tái Trung nghĩ ngợi một lúc, ngăn cản lo lắng và căng thẳng trong lòng mình: “Vậy, mời hai người tới phòng khách ở tầng một chờ tôi một chút, tôi đi gọi mẹ.”

Triệu Hướng Vãn, Chu Phi Bằng và Lưu Lương Câu xuống tầng, ngồi ở trên ghế sofa.

Xung quanh rất yên tĩnh, qua cửa sổ lớn tầng một có thể nhìn thấy những bông hoa cẩm tú cầu màu xanh tím nở rộ, hoa tường vi màu hồng, có cả khung cảnh ngập màu xanh tươi kia nữa.

Đợi chừng nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc Tạ Tiêm Vân cũng đi xuống tầng.

Bà ta mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, dưới mắt có hai quầng thâm lớn, khuôn mặt vốn đã có vài vết bầm tím nay lại càng lộ vẻ tiều tụy, bà ta đi dép, bộ dáng đi đứng có chút khập khiễng.

Chu Phi Bằng nhớ tới ngày hôm qua lúc gặp bà ta, bà ta cũng không đi bộ khập khiễng như vậy, thế nên anh ta mở miệng dò hỏi: “Chân bà sao vậy?”

Đối mặt với người ngoài, Tạ Tiêm Vân rất căng thẳng, bà ta ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách xa họ, cúi đầu, thành thật trả lời: “Tối hôm qua tôi bị bong gân.”

Thịnh Tái Trung đứng ở đằng sau mẹ mình, ngồi trên chiếc ghế sofa dựa vào tường, một cái tay khoác lên vai mẹ mình, như thể đang muốn truyền thêm sức mạnh cho bà ta.

Đột nhiên Triệu Hướng Vãn hỏi: “Vì sao lại bị bong gân? Chẳng lẽ vì ban đêm bà nhìn thấy quỷ?”

Tạ Tiêm Vân bộc lộ sự căng thẳng, cả người bà ta co lại, nhưng vẫn biết điều trả lời: “Không, không có.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xem ra Thịnh Tái Thiên không có nói sai, Tạ Tiêm Vân quả thực có chứng sợ hãi giao tiếp nghiêm trọng. Lúc bà ta ở một mình thì rất thoải mái, nhưng một khi có người khác ở cạnh thì sẽ lập tức tiến vào trạng thái khép kín.

Thế nhưng bà ta lại có một ưu điểm — bất kể là ai hỏi gì thì bà ta đều có hỏi có đáp.

Triệu Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: “Bà Tạ này, bà chột dạ đấy à?”

Phàm là Triệu Hướng Vãn dùng giọng điệu như vậy để hỏi thì cơ bản là do đối phương có vấn đề.

Chu Phi Bằng và Lưu Lương Câu lập tức nhìn nhau một cái, sau đó giao sân nhà cho Triệu Hướng Vãn.

Tạ Tiêm Vân mở miệng nói chuyện: “Không, không chột dạ.”

Triệu Hướng Vãn nhìn bà ta, mỗi câu nói ra đều như đ.â.m thẳng vào linh hồn bà ta: “Ai là kẻ g.i.ế.c người thì bà là người rõ ràng nhất. Tại sao lại muốn hy sinh con trai nhỏ? Bà đang muốn bảo vệ ai?”

Tạ Tiêm Vân mím chặt môi thành hình chữ ‘Nhất’.

Thịnh Tái Trung lập tức đứng lên, không chút khách khí nói: “Cảnh sát Triệu, chú ý lời nói của cô đi! Nơi này là nhà tôi chứ không phải phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát! Tiểu Thiên đã tự thú rồi, mấy người còn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn bức c.h.ế.t tất cả mọi người trong gia đình tôi hay sao?”

Triệu Hướng Vãn chẳng thèm để ý đến lời cảnh cáo của Thịnh Tái Trung, cô quay đầu nhìn ra những đóa cẩm tú cầu và tường vi bên ngoài cửa sổ.

“Đây đều là hoa bà nuôi đúng không? Cẩm tú cầu thì sắc màu rực rỡ, tường vi thì xinh đẹp tuyệt trần, mỗi loại đều có vẻ đẹp riêng, đều là bà tự tay nuôi cả, vì sao lại chỉ thích tường vi mà không thích cẩm tú cầu?”

Tạ Tiêm Vân nhìn theo hướng chỉ tay của Triệu Hướng Vãn, nhìn những đóa hoa đang nở rộ ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Tôi có sao?”

Chiều chuộng hơn, đây chính là nội tâm của Tạ Tiêm Vân.

Bị chọc trúng tâm sự khiến trên vỏ kén dày trên người Tạ Tiêm Vân rốt cuộc cũng mở ra một chút. Bà ta đưa tay ra, cầm lấy đôi tay đang khoác trên vai mình của Thịnh Tái Trung.

[Ông ta chỉ yêu quý Tiểu Thiên, mình có thể làm thế nào đây? Mình cũng chỉ có thể yêu quý Tiểu Trung hơn, như vậy thì Tiểu Trung mới không khổ sở.]

Sắc mặt Tạ Tiêm Vân trắng bệch, tay phải vòng qua trước ngực, nắm tay con lớn đang khoác trên vai mình thật chặt.

[Tiểu Trung, đừng sợ.]

[Đừng sợ đừng sợ, có mẹ ở đây.]