Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 769: Đồng Tâm Hiệp Lực Khiến Công Ty Ngày Một Tốt Hơn





Một đứa con hoang được lén sinh ra? Tin tức này cũng quá thú vị rồi đấy!

Tạ Tiêm Vân đã từng ngoại tình với người khác sau đó sinh ra Thịnh Tái Trung? Là trước khi kết hôn, hay là sau khi kết hôn đây?

Triệu Hướng Vãn tiếp tục kích thích anh ta: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Thịnh có bằng cao học, lại còn là kỹ sư cao cấp của Viện Khoa học Trung Quốc, Thịnh Tái Thiên cũng được kế thừa gen ưu tú của ông ta, không chỉ có thành tích xuất sắc mà năng lực thể thao cũng vô cùng xuất chúng. Anh là con trai trưởng của nhà họ Thịnh, lại còn là anh của Thịnh Tái Thiên, có phải thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy bất bình không?”

Thịnh Tái Trung cắn răng nói: “Cảnh sát Triệu, lời này của cô là có ý gì? Cô đang muốn chia rẽ mối quan hệ của tôi với em trai tôi sao? Tôi nói cho cô biết! Cha mẹ sinh con trời sinh tính, ai cũng không giống ai. Tôi và em trai tôi đều mang họ Thịnh, mối quan hệ cũng rất tốt. Nó ưu tú như vậy đương nhiên tôi rất tự hào về nó, tôi phụ trách công việc nội bộ của công ty, em trai tôi sẽ nghiên cứu và phát triển cho công ty sau khi học xong chuyên ngành khoa học máy tính, hai anh em chúng tôi sẽ đồng tâm hiệp lực khiến công ty ngày một tốt hơn, đây chính là tâm nguyện của cha mẹ tôi!”

Triệu Hướng Vãn mỉm cười không nói gì. Thịnh Tái Trung nói đúng, cô chính là muốn chia rẽ.

Chu Phi Bằng thân là một đồng đội tốt, lập tức tiếp một câu: “Nhưng bây giờ em trai anh phải ngồi tù, cũng không có biện pháp làm nghiên cứu nữa, tiền đồ của cậu ấy cũng bị hủy hoại hết, chẳng lẽ anh không đau lòng sao?”

Thịnh Tái Trung nói: “Đương nhiên là tôi đau lòng. Thế nên tôi sẽ tìm một đoàn đội luật sư tốt nhất, nhất định sẽ bào chữa cho Tiểu Thiên thật tốt, chẳng qua nó chỉ lỡ tay mà thôi, là còn chưa thành niên, nhất định nó sẽ không sao đâu.”

Triệu Hướng Vãn đã thu được đủ thông tin, cũng không còn cảm thấy có hứng thú với Thịnh Tái Trung nữa mà chỉ ngồi xuống. Cô cẩn thận quan sát vết m.á.u xung quanh thi thể, cũng tỏ ý bảo Chu Phi Bằng tới gần.

Hai ngày nay Chu Phi Bằng vẫn đang nghiên cứu vết m.á.u nên đã phát hiện ra vấn đề từ sớm, hiện tại tới hiện trường lần nữa lại cảm nhận được càng sâu sắc hơn, anh ta nói khẽ với Triệu Hướng Vãn: “Nhìn thấy vết m.á.u văng tung tóe đó không? Chắc chắn không thể nào chỉ có một lần đập tạo thành được. Ít nhất phải bảy, tám cái mới có thể khiến m.á.u văng tung tóe như vậy.”

Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng vậy, Thịnh Tái Thiên nói cậu ấy chỉ đánh có một cái, rõ ràng là nói dối.”

Thịnh Tái Thiên tốt bụng, lại suy bụng ta ra bụng người. Cậu ấy nghĩ mẹ chỉ vội vàng phản kháng lại nên khẳng định không thể nào cầm vật cứng hung ác đánh liên tiếp mấy lần vào đầu cha mình được, vì vậy đến khi cảnh sát hỏi cậu ấy đánh mấy cái, cậu ấy cũng theo bản năng mà nói chỉ đánh một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người họ đứng lên, đi tới quan sát cái tủ trưng bày.

“Cúp dùng để gây án vốn dĩ được để ở chỗ nào?”

Lúc trước khi khám xét hiện trường, Chu Phi Bằng phát hiện phía dưới rõ ràng có một vị trí bỏ trống, lúc đó anh ta đã suy đoán có phải thứ được đặt ở đó đã bị hung thủ mang đi hay không, hiện tại kết hợp với lời khai của Thịnh Tái Thiên, chắc hẳn đó vị trí của cái cúp.

Triệu Hướng Vãn đưa tay về phía cái tủ trưng bày, giả bộ nắm lấy cái gì đó, lại đứng ở phương hướng Thịnh Thừa Hạo ngã xuống, tay trái cũng vừa vặn bắt được cái cúp.

Vóc dáng cô cao, không có mấy khác biệt so với vóc dáng Thịnh Tái Trung.

Cô lùi lại một bước, nói với Chu Phi Bằng: “Anh thử xem sao.”

Chu Phi Bằng đứng vào vị trí của cô, lần nữa đưa tay trái ra, thế nhưng phát hiện một cánh tay đã chạm được đến hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên. Nếu như muốn đưa tay bắt lấy cái cúp đó thì cực kỳ không thuận tay chút nào, chắc chắn sẽ đụng đổ hai khung ảnh bên cạnh. Nhưng khi cảnh sát đến hiện trường thì hai khung ảnh lại không hề bị đổ.

Hơn nữa vóc dáng Chu Phi Bằng xấp xỉ vóc dáng Thịnh Tái Thiên.

Hai người trao đổi ánh mắt, Chu Phi Bằng đeo bao tay vào, sau đó cho hết toàn bộ đồ vật xung quanh chiếc cúp vào túi đựng vật chứng. Nếu như không tìm thấy dấu vân tay của Thịnh Tái Thiên trên mấy món đồ này thì cũng có nghĩa, người lấy cúp xuống đập c.h.ế.t Thịnh Thừa Hạo căn bản không phải Thịnh Tái Thiên.

Thịnh Tái Trung đứng ở một bên, trong lòng thầm run sợ.

Anh ta không hề ngu ngốc, nhìn động tác của cảnh sát anh ta cũng biết là bọn họ đang tái hiện lại hiện trường.

[Tiểu Thiên cao nên thứ mà nó lấy xuống hẳn không phải là cái cúp, mà phải là mấy món đồ trên hàng thứ hai mới đúng. Cẩn thận đến mấy cũng có sơ suất, mình không nghĩ tới chuyện này.]