[Bản chất xấu xa trời sinh ư?]
[Chẳng lẽ thật sự là bản chất xấu xa trời sinh ư?]
[Mình thương yêu thằng bé, một mực chăm sóc thằng bé, Tiểu Thiên kính trọng nó, thân cận nó, Thịnh Thừa Hạo đã dốc lòng dạy dỗ nó, chẳng lẽ tất cả những điều này, đều không bằng cái gien bẩn thỉu đó sao?]
Triệu Hướng Vãn đứng thẳng dậy, đối diện trực tiếp với Tạ Tiêm Vân.
Vóc người Tạ Tiêm Vân nhỏ nhắn, còn Triệu Hướng Vãn cao ráo, khi nhìn nhau, Tạ Tiêm Vân buộc phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Phía sau là bóng cây lay động bên ngoài cửa sổ thư phòng.
Đôi mắt màu hổ phách của Triệu Hướng Vãn lóe lên tia sáng rực rỡ.
Nghe thấy nỗi khổ tâm trong lòng của Tạ Tiêm Vân, Triệu Hướng Vãn khẽ nói: “Nhìn rõ chưa? Khi anh ta ra tay, không hề có chút nương tình nào. Đây không phải là g.i.ế.c nhầm, mà là mưu sát!”
Tạ Tiêm Vân như bị choáng váng, bà ta lẩm bẩm lặp lại lời của Triệu Hướng Vãn: “Mưu sát? Mưu sát, mưu sát...”
Triệu Hướng Vãn không cho bà ta thời gian để thở: “Bà vẫn còn muốn che giấu cho anh ta sao? Vẫn muốn để đứa con khác gánh tội cho anh ta à? Có những người, như một con rắn độc, mãi mãi không thể thuần dưỡng.”
Tạ Tiêm Vân vốn không phải là người kiên định, bà ta cứ lặp đi lại lời của Triệu Hướng Vãn: “Không thể thuần dưỡng? Không thể thuần dưỡng…”
Giọng của Triệu Hướng Vãn chậm rãi mà rõ ràng: “Hiện tại Thịnh Thừa Hạo đã c.h.ế.t rồi, bà đã được tự do rồi, có thể lựa chọn sống với đứa con nào cũng được. Bà hãy suy nghĩ kỹ cho kỹ, là chọn đứa con có tiền đồ sáng lạn, tấm lòng trong sáng hay chọn đứa con tàn nhẫn g.i.ế.c ba mình, tâm địa đen tối độc ác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời nói của Triệu Hướng Vãn có sức quyến rũ vô cùng đối với Tạ Tiêm Vân, khiến bà ta có phần do dự.
[Phải, ông ta c.h.ế.t rồi, mình được tự do rồi.]
[Sẽ không còn ai đánh mình nữa, cũng sẽ không còn ai ép mình phải nói ra người đàn ông năm xưa là ai nữa rồi.]
[Mình có tiền rồi, mình sắp có những ngày tháng tốt đẹp rồi, chọn Tiểu Trung hay vẫn là Tiểu Thiên đây?]
Dù trong lòng Triệu Hướng Vãn tràn đầy khinh miệt đối với Tạ Tiêm Vân, nhưng để dụ bà ta nói ra sự thật, Triệu Hướng Vãn không chút vội vàng, dùng những lời lẽ đầy tính lợi ích để thuyết phục bà ta.
“Tránh hại tìm lợi, đó là bản tính của con người, không cần để ý áp lực tâm lý. Hiện tại bà không thể hành động theo cảm xúc, bà nên suy nghĩ kỹ về cuộc sống tương lai. Bà yêu đứa con nào không quan trọng. Quan trọng là đứa con nào tốt với bà hơn, đứa con nào thực lòng nghĩ cho bà. Một ngày nào đó, khi bà già đi, nằm trên giường không thể cử động, đứa con nào sẽ không rời bỏ, ở bên cạnh giường chăm sóc và phục vụ bà?”
[Nếu nói ra sự thật, cảnh sát bắt Tiểu Trung thì sao? Từ nhỏ đến lớn thằng bé chưa từng chịu khổ bao giờ, ba ruột của thằng bé cũng bị bắt và b.ắ.n c.h.ế.t rồi, mình không thể để Tiểu Trung đi theo con đường đó được.]
Lời của Triệu Hướng Vãn đã thành công lay động Tạ Tiêm Vân, nhưng bà ta vẫn còn do dự. Cán cân tình cảm đã nghiêng về phía Thịnh Tái Trung ngay từ đầu, không thể thay đổi trong thời gian ngắn. Tạ Tiêm Vân lùi lại hai bước, đứng dựa vào lan can hành lang, giọng run rẩy: “Tiểu Trung, Tiểu Thiên đều đối xử rất tốt với tôi, rất tốt.”
Sau khi hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, Triệu Hướng Vãn nói những lời hết sức thấm thía: “Người con đầu của bà năm nay đã hai mươi ba tuổi, sắp kết hôn và sinh con. Vợ của anh ta và gia đình nhà vợ sẽ xuất hiện trong căn biệt thự. Bà mắc chứng sợ giao tiếp, không thể giúp anh ta tiến xa hơn trong sự nghiệp, đến lúc đó địa vị của bà trong gia đình có thể sẽ dần giảm xuống. Đúng không?”
Tạ Tiêm Vân gật đầu: “Đúng.”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục: “Người con thứ hai năm nay mới mười bảy tuổi, sắp đi học đại học ở Bắc Kinh, ít nhất còn năm năm nữa mới kết hôn sinh con. Trong năm năm này, cuộc sống của cậu ấy chỉ có mỗi mình bà. Cậu ấy học đại học ở Bắc Kinh, trong biệt thự chỉ có một mình bà, bà muốn trồng hoa gì thì trồng hoa đó, muốn khiêu vũ thì khiêu vũ, muốn hát kịch thì hát kịch, cuộc sống tốt đẹp biết bao. Dù sau này người con thứ hai của bà có kết hôn đi chăng nữa, căn biệt thự này đã là vương quốc của bà, địa vị của bà trong gia đình đã được thiết lập, ai có thể lay chuyển?”
Tạ Tiêm Vân bị những lời nói của cô mê hoặc, lại gật đầu một lần nữa: "Đúng thế."
Triệu Hướng Vãn nói: “Người con đầu sau khi g.i.ế.c Thịnh Thừa Hạo, có phải đã cầu xin bà nhận tội thay không?”
Tạ Tiêm Vân đã bị Triệu Hướng Vãn dụ vào tròng, hoàn toàn không nhận ra mình đang tiết lộ sự thật, thành thật trả lời: “Đúng. Thằng bé nói vì Thịnh Thừa Hạo chửi nó là con hoang nên nó giận quá mà ra tay, nó nói nó rất sợ. Tôi an ủi thằng bé rằng sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng thằng bé cứ khóc lóc van xin tôi, bảo tôi nhận là tôi đã g.i.ế.c ông ta, rằng Thịnh Thừa Hạo đã đánh tôi nên tôi mới phản kháng. Thằng bé nói đó là tự vệ, cảnh sát sẽ không kết án tử hình cho tôi, thằng bé nói tôi có hồ sơ báo cảnh sát, có hồ sơ bị bạo hành gia đình, thẩm phán sẽ xem xét yếu tố tự vệ, tôi sẽ không bị xử tử.”