Nghe đến đây, lòng Triệu Hướng Vãn bùng lên ngọn lửa đầy căm giận, giọng cô không khỏi trở nên nghiêm nghị: "Sau đó thì sao?”
May thay, Tạ Tiêm Vân đang hướng mắt lên phía trên bên trái, chìm vào ký ức, không nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của Triệu Hướng Vãn: “Sau đó? Sau đó tôi đồng ý. Tôi không nỡ bỏ thằng bé đâu, dù ba ruột của nó không phải người tốt, nhưng ông ta đã dùng một mạng sống của mình để chuộc tội rồi. Tiểu Trung là đứa con tôi đã mang nặng đẻ đau, phải trải qua biết bao khó khăn mới sinh ra, tôi không thể nhìn thằng bé c.h.ế.t được.”
Nói đến đây, tâm trí của Tạ Tiêm Vân bị kéo về năm 1970.
[Trịnh Hiểu Hồng ở cùng một đoàn hát với mình, mình diễn vai nữ chính còn anh ta diễn vai hề, anh ta theo đuổi mình nhưng mình không đồng ý. Một lần, nhân lúc hậu trường không có ai, anh ta đã cưỡng ép mình. Mình khóc lóc bỏ chạy ra ngoài, người trong đoàn đã bắt anh ta lại và giao cho Ủy ban Cách mạng để đấu tố. Lúc đó, tội lưu manh rất nặng, Trịnh Hiểu Hồng bị xe tải kéo ra ngoài đồng và bị xử b.ắ.n ngay tại chỗ. Dù mình ghét anh ta vì đã cưỡng bức tôi, nhưng vì bọn mình ở cùng đoàn hát, ngày nào cũng gặp mặt, nên mình không mong anh ta phải chết.
Sau khi Trịnh Hiểu Hồng chết, đầu óc mình cũng trở nên rối loạn. Mình không dám gặp ai cả, sợ bị người khác chỉ trỏ, cũng không thể nào tiếp tục đứng trên sân khấu hát được nữa, nên đành rời đoàn và trở về quê nhà ở nông thôn. Sau đó, mình phát hiện mình mang thai, ba mình bảo mình đừng lo lắng, rồi ông đã gọi cho Thịnh Thừa Hạo, một thanh niên trí thức bị điều về nông thôn, tới nhà. Sau vài ly rượu, anh ta đã say, sau đó ba mình đã bảo mình lên giường với anh ta. Sau đó bọn mình đã cưới nhau.
Ban đầu, Thịnh Thừa Hạo nghĩ Tiểu Trung là con ruột của anh ta, nên rất vui vẻ đón nhận. Nhưng sau đó không biết từ đâu anh ta nghe được những lời đồn đại, rồi chất vấn mình. Mình không biết phải giải thích ra sao, chỉ biết khóc. Ba mình quỳ xuống trước mặt Thịnh Thừa Hạo, nói rằng tất cả đều do ông sắp đặt và cầu xin anh ta, vì mình cũng là người đáng thương, mình bị cưỡng bức, ba mình đã cầu xin anh ta đừng bỏ rơi mình. Ba mình từng cứu Thịnh Thừa Hạo trong một trận lũ lớn, thêm vào đó, lúc đó mình đã mang thai Tiểu Thiên, nên Thịnh Thừa Hạo không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Nhưng, sự thật khó có thể che giấu. Tiểu Trung càng lớn càng giống ba ruột của thằng bé, Thịnh Thừa Hạo tức giận không kiềm chế được. Ban đầu, anh ta chỉ chửi mắng mình, sau đó là đánh đập. Mình không dám phản kháng, bản thân mình không còn đi diễn được nữa, lại mất hết danh dự, hơn nữa chính mình là người đã khiến cha ruột của Tiểu Trung phải lên đoạn đầu đài. Mình là một tội nhân. May mắn thay, Tiểu Thiên lại giống Thịnh Thừa Hạo y hệt, thằng bé khiến tâm trạng của anh ta luôn trong trạng thái vui vẻ, yêu thương và cưng chiều, nhờ vậy mà cuộc sống của mình đã có chút dễ chịu hơn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Hướng Vãn sau khi hiểu rõ căn nguyên sự việc, lập tức ngắt lời Tạ Tiêm Vân đang chìm đắm trong những hồi ức không dứt, hỏi: "Bà đồng ý thay thế tội cho người con cả, sau đó thì sao?"
Tạ Tiêm Vân luôn sống trong cái bóng ma của suy nghĩ "Tôi là tội nhân," từ đó dần mất đi ý thức cá nhân. Khi nghe Trịnh Hướng Vãn hỏi, bà ta lập tức dừng lại, thành thật trả lời câu hỏi của Triệu Hưỡng Vãn.
"Dù tôi đã quyết định nhận tội thay, nhưng tôi vẫn rất sợ. Sức khỏe tôi không tốt, bị hen suyễn nặng, nếu vào tù, nơi đó ăn không đủ, ngủ không yên, hơn nữa còn cực kỳ bẩn thỉu, chắc chắn tôi sẽ không thể chịu nổi. Dù không bị tử hình thì có khi tôi cũng c.h.ế.t cô độc trong tù."
Trịnh Hướng Vãn đúng lúc chen vào: "Tiểu Thiên thấy bà sợ hãi, nên đã chủ động quan tâm hỏi han, đúng không?"
Khóe miệng Hạ Khiêm Vân hơi nhếch lên, rõ ràng bà ta rất thích sự quan tâm của con trai nhỏ: "Đúng, Tiểu Thiên luôn rất tốt. Thằng bé lo tôi có chuyện, nên đã đến hỏi tôi. Tôi không biết nên nói gì, Tiểu Trung nói với thằng bé rằng tôi vô tình đánh c.h.ế.t ba nó, rồi bảo lúc đó tôi quá sợ hãi nên không biết phải làm sao."
Trịnh Hướng Vãn "Ồ" lên một tiếng: "Vậy nên, Tiểu Thiên đã chủ động đề nghị chịu tội thay bà à?"
Lương tâm Tạ Tiêm Vân cảm thấy cắn rứt không thôi, dường như bà ta cũng cảm thấy việc mình làm là không đúng lắm, xấu hổ cúi đầu nói: "Đúng, Tiểu Thiên là đứa trẻ tốt. Thằng bé toàn tâm toàn ý lo lắng cho sức khỏe của tôi, không chịu nổi việc ngồi tù, nên đã tự nguyện ra đầu thú. Lúc đó, tôi cũng không nỡ, kiên quyết không đồng ý. Tôi luôn ôm một chút hy vọng, mong rằng Thịnh Thừa Hạo chưa chết, rằng ông ta vẫn còn sống."
Trịnh Hướng Vãn đã hiểu tại sao trong phòng thẩm vấn, Thịnh Tái Thiên lại nói rằng mình không dám về nhà, vẫn ôm hy vọng rằng ba mình chưa chết. Bởi vì lời của Tiểu Trung nói với Tạ Tiêm Vân và Tiểu Thiên là giống nhau, đều chỉ có một lần đánh, rồi Thịnh Thừa Hạo ngã xuống.