Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 781: Tạ Tiêm Vân Vô Cùng Vô Cùng Yêu Kinh Tiêu





Tạ Tiêm Vân bình tĩnh nhìn Thịnh Tái Trung. Đây là con trai bà ta mang thai mười tháng, mang hết toàn lực mới sinh được, đây là nguồn động lực giúp bà ta tiếp tục chống đỡ dù bị Thịnh Thừa Hạo đánh đập, nhưng vì sao nó lại che chở Kinh Tiêu như vậy?

Kinh Tiêu đã làm cho Thịnh Tái Trung được cái gì chưa? Ngoại trừ việc cống hiến một con nòng nọc ra thì anh ta còn làm được cái gì?

Ngay cả mặt mũi anh ta thế nào Thịnh Tái Trung còn chưa từng thấy qua, tại sao nó lại chỉ bảo vệ cho anh ta như vậy chứ?

Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh huyết thống sao?

Tạ Tiêm Vân chậm rãi nâng hai tay lên, run rẩy đặt lên bàn, mượn lực đứng dậy: “Tiểu Trung, con đây là muốn trách cứ mẹ hay sao? Trách mẹ bị cường bạo cũng không nhịn xuống, sau đó giả dạng không sao cả rồi gả cho tên tội phạm cưỡng h.i.ế.p sao? Thanh mai trúc mã thì sao? Tình cảm sâu đậm thì sao? Chẳng lẽ như vậy thì anh ta có thể không để ý đến ý muốn của mẹ, cưỡng ép mẹ phát sinh quan hệ sao? Mẹ là mẹ con! Là ngươi sinh con ra, nuôi con lớn, yêu thương con, thiếu chút nữa vì con mà gánh tội thay, còn nguyện ý hi sinh em trai con để thay con giấu tội!”

Giọng nói Tạ Tiêm Vân mới đầu còn nhỏ như muỗi kêu, về sau lại khàn cả giọng, kết hợp cùng nỗi buồn kia, cùng khuôn mặt đầy nước mắt khiến mỗi một vị cảnh sát đứng đây đều có chút xúc động.

Thế nhưng phản ứng của Thịnh Tái Trung lại khiến mọi người trố mắt nghẹn họng.

“Hahahaha…”

Đột nhiên anh ta ngửa mặt cười lớn.

“Mẹ, đừng có tự lừa mình dối người nữa. Rõ ràng tình cảm giữa mẹ và Kinh Tiêu sâu đậm đến không gì thoát ra nổi, hai người tằng tịu với nhau ở sau hậu trường rồi bị người ta bắt gặp, mẹ vì muốn phủi sạch quan hệ nên nói dối là mình bị Kinh Tiêu cưỡng hiếp, sau khi chính tay đẩy người yêu mình lên đoạn đầu đài thì mẹ có áy náy không? Có khó chịu không? Trái tim có đau đớn như bị khoét một lỗ hay không? Thế nên mẹ mới bị bệnh, thế nên mẹ mới có cái chứng sợ hãi giao tiếp gì đó, đó chính là báo ứng của mẹ, là đáng đời mẹ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Tiêm Vân vạn lần không ngờ đến con trai lớn mình thương yêu hai mươi ba năm sẽ nói mình như vậy, chân bà ta mềm nhũn, thân thể cũng không chống đỡ được nữa mà ngồi phịch xuống. Cả người giống như bị mất hồn, ánh mắt cũng ngây dại.

[Vì sao nó lại biết? Chuyện này mình còn tự lừa dối chính mình cơ mà, vì sao nó lại biết?]

Triệu Hướng Vãn không dám tin nhìn Tạ Tiêm Vân.

— Bà ta thậm chí còn tự lừa chính mình?

Thuật đọc tâm kỵ nhất chính là gặp phải tình huống như vậy. Nếu như Tạ Tiêm Vân ngay cả chính mình cũng lừa, tự mình chỉnh sửa lại quá khứ, ngắt đầu bỏ đuôi thì tiếng lòng mà Triệu Hướng Vãn nghe được chính là giả!

Nếu như không phải do Thịnh Tái Trung vạch trần thì Triệu Hướng Vãn cũng thật sự cho Tạ Tiêm Vân là một người đàn bà sau khi bị cường bạo thì sinh ra đứa trẻ.

Bây giờ nghĩ lại, sau khi Triệu Hướng Vãn nghe được tiếng lòng của Tạ Tiêm Vân thì thật ra có chút đồng tình.

Đứa trẻ được sinh ra sau khi bị cưỡng h.i.ế.p thì làm sao có thể yêu như trân bảo được? Cho dù là bởi vì sự qua đời của Kinh Tiêu nên bà ta có chút áy náy, nhưng cũng không yêu đến nổi nguyện ý vì ông ta mà gánh tội, trừ phi… Tạ Tiêm Vân vô cùng vô cùng yêu Kinh Tiêu.

Thịnh Tái Trung cười cực kỳ khoa trương, nhưng trong ánh mắt anh ta lại lộ ra sự đau đớn: “Mấy người nhìn đi, mấy người cũng cho là bà ấy đáng thương đúng không? Nhưng mấy người có biết không? Lúc bà ấy mới hai mươi tuổi, chính tay bà ấy đã hại c.h.ế.t người yêu thanh mai trúc mã của mình, chính là cha ruột tôi.”

Lưng Tạ Tiêm Vân dần dần thẳng tắp, trong đôi mắt có nhiều thêm một tia khiến người ta ớn lạnh khó hiểu: “Con biết chuyện này từ nơi nào?”

Thịnh Tái Trung nói: “Mẹ nghĩ là đoạn chuyện cũ này chỉ có mình mẹ biết thôi sao? Từ năm ngoái khi con nghe được mẹ và Thịnh Thừa Hạo gây gổ, sau khi còn biết được mình không phải là con ruột Thịnh Thừa Hạo thì con đã đi tìm hiểu xem rốt cuộc cha ruột con là ai. Mẹ còn nhớ năm ngoái có một khoảng thời gian con đi du lịch một mình không? Con đã trở về quê của mẹ, tìm được một ông lão năm đó là thành viên của đoàn hí kịch Hoa Cổ ở thị trấn đó, còn có một dì vừa nhìn thấy con thì khóc. Bà ấy cho con nhìn hình của hai người năm đó, con thấy được hình dáng của Kinh Tiêu. Mặc dù cha ruột con vóc dáng không cao, nhưng đôi mắt thì lấp lánh, thân thể thẳng tắp như cây bút, là một thanh niên rất tuấn tú. Ông ấy và mẹ trộm nếm thử trái cấm thì có cái gì sai? Mẹ cứ thoải mái thừa nhận rồi kết hôn cùng ông ấy không được sao? Vì sao lại nói ông ấy cường bạo mẹ?”