Chuyện cũ bị vạch trần, Tạ Tiêm Vân cũng không muốn che giấu nữa.
“Con cho là mẹ chỉ cần thừa nhận yêu đương với Kinh Tiêu thì sẽ không có chuyện gì đúng không? Con căn bản không hiểu thời thế lúc đó! Nếu như mẹ nói như vậy thì cả mẹ và anh ấy đều sẽ bị đóng dấu là lưu manh, sẽ bị cạo trọc đầu đi diễu hành, mặt mũi của mẹ, cuộc đời của mẹ đều sẽ bị hủy hoại. Là Kinh Tiêu chủ động thừa nhận, là anh ấy vì bảo vệ mẹ nên chủ động nói anh ấy cường bạo mẹ, chỉ có như vậy thì một trong hai người mới có thể sống yên. Chỉ là mẹ không ngờ phán quyết của tội cưỡng h.i.ế.p lại nặng đến vậy! Mẹ trơ mắt nhìn anh ấy bị trói vào xe chở hàng, trơ mắt nhìn anh ấy dùng khẩu hình nói với mẹ một tiếng: Yêu em, trơ mắt nhìn anh ấy mỉm cười với mẹ, trái tim mẹ… Từ đây như bị khoét đi một lỗ. Nếu như không phải vì đang mang thai con thì mẹ cũng muốn đi chết.”
Từng chữ đong đầy nước mắt, tình ý chân thành.
Nhưng Thịnh Tái Trung cũng không hề bị cảm động: “Mẹ vẫn luôn như vậy! Đúng, tất cả mọi chuyện đều là do người khác nguyện ý, cái gì mẹ cũng không hiểu, cái gì mẹ cũng không biết. Giả vờ thành một bộ dáng nhu nhược đáng thương, để người yêu của mẹ biến thành ác nhân, còn mẹ thì khóc sướt mướt giả dạng thành kẻ bị hại. Để Kinh Tiêu gánh vác hết thảy thì thôi, mẹ lại còn để chính cha mình thay mẹ quỳ xuống cầu xin Thịnh Thừa Hạo tha thứ nữa, lại còn để Tiểu Thiên thay mẹ gánh tội!”
Tạ Tiêm Vân có cảm giác mặt mũi mình bị con trai lột ra không còn một mống, lạnh buốt, đau đớn.
[Mình không có giả bộ, mình không có giả bộ! Mình chỉ là sợ, mình chỉ là sợ hãi thôi. Kinh Tiêu yêu mình, thà bị b.ắ.n c.h.ế.t cũng không nguyện ý nói ra mình và anh ấy là lưỡng tình tương duyệt, khi đó mình mới hai mươi tuổi, cái gì cũng không hiểu. Cha yêu mình, thấy Thịnh Thừa Hạo biết được sự thật nên chỉ có thể quỳ xuống xin tha thứ, khi đó mình đang mang thai Tiểu Thiên, không thể quỳ xuống cũng không thể kích động. Tiểu Thiên yêu mình, nó vừa mới mất đo cha ruột, đương nhiên không muốn mất đi mẹ, nó lại chưa thành niên, tội cũng không đáng chết, mình bị hen suyễn nên nếu ngồi tù thì chắc chắn không sống nổi. Mình sai rồi sao? Mình đâu có làm sai…]
Người đàn bà ích kỷ này rốt cuộc cũng để lộ ra tiếng lòng, khiến Triệu Hướng Vãn mở rộng tầm mắt.
Thế giới này rộng lớn, đúng là không thiếu cái lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gặp phải khó khăn thì co rúc ở một bên, chờ đợi những người yêu mình chủ động đứng ra thay mình giải quyết, bất kể những người này có phải bỏ mạng hay không, có phải vứt bỏ tôn nghiêm chính mình hay không, ở trong ánh mắt bà ta bọn họ đều là tự mình tình nguyện, không có liên quan đến bà ta. Bà ta hưởng thụ cảm giác được bảo vệ, được yêu thương quý mến, từng chút từng chút xâm chiếm sức mạnh của thân nhân mình, mà bà ta thì vĩnh viễn sẽ là một người đàn bà nhu nhược đáng thương.
Giờ phút này, Triệu Hướng Vãn vô cùng bội phục ánh mắt của Lạc Đan Phong.
— Lúc không có ai ở bên cạnh thì bà ta làm việc lưu loát, thân thể khỏe mạnh, ánh mắt dữ tợn.
Nói cách khác, trước mặt người khác Tạ Tiêm Vân là một người nhu nhược, nhưng đằng sau thì lại là người tàn nhẫn, hoàn toàn là một người hai mặt.
Cho đến bây giờ Tạ Tiêm Vân cũng chưa từng nghĩ tới, cả đời bà ta thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại bị đứa con trai mình yêu thương nhất không chút lưu tình mà vạch trần bộ mặt chân thật nhất của bà ta.
Bà ta nhắm mắt lại, không thèm giả bộ nữa, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà con đã sống dưới sự bảo vệ của mẹ, hưởng thụ hai mươi ba năm nay rồi. Chuyện này con có tự nhận biết được hay không?”
“Trước khi con được sáu tuổi, Thịnh Thừa Hạo căn bản không biết con không phải là con trai ruột của ông ta, ông ta vẫn đưa con đi học, cùng chơi với con, lúc con đi theo sau lưng ông ta gọi một tiếng cha, lúc đó vì sao con không mắng mẹ? Năm 1978 Thịnh Thừa Hạo được nhận vào Viện Khoa học Trung Quốc, ông ta đưa mẹ con chúng ta tới Kinh Đô, con từ một đứa con nít ở quê trở thành người thành phố, được học ở trường tiểu học, cấp hai, trung cấp kỹ thuật tốt nhất, khi đó vì sao con không mắng mẹ? Thịnh Thừa Hạo gây dựng sự nghiệp thành công, cuộc sống trôi qua lại càng tốt đẹp hơn, ông ta đưa con đi xã giao, tay chỉ tay dạy con cách quản lý nhân tài, vận hành công ty thế nào, nhân viên trên dưới trong công ty thấy con, có ai lại không tôn trọng con? Khi đó vì sao con không mắng mẹ?”
Tạ Tiêm Vân cười lạnh một tiếng: “Vừa hưởng thụ chỗ tốt mà sự vô sỉ của mẹ mang đến, vừa chỉ trích mẹ ích kỷ, giả tạo, Thịnh Tái Trung, con cũng đúng là một đứa con trai ngoan của mẹ đấy!”
Khuôn mặt Thịnh Tái Trung co quắp một cái, ý giễu cợt không hề giảm đi chút nào: “Còn không phải là con học được từ mẹ hay sao? Mẹ thân yêu của con. Mẹ nhìn xem, con g.i.ế.c Thịnh Thừa Hạo, chỉ cần giả bộ sợ hãi một chút là mẹ đã lập tức nhảy ra thay con gánh tội, chỉ tiếc là mẹ không vĩ đại bằng Kinh Tiêu, mẹ không muốn hy sinh tính mạng để bảo vệ con. Nếu như mẹ có thể có lương tâm bằng một nửa cha ruột con thì mẹ sẽ yên tâm nhận tội. Đập một cái, hai cái, ba cái thì có gì khác nhau, mẹ bị dọa sợ, mẹ không biết mẹ nên làm gì, cái này còn cần người khác dạy hay sao? Có hồ sơ bạo lực gia đình, có hồ sơ của cảnh sát, có báo cáo thương tích của bệnh viện, tội của mẹ sẽ không đáng chết, con cũng sẽ nghĩ biện pháp để mẹ ở trong tù được ung dung thoải mái. Tiểu Thiên biết là mẹ g.i.ế.c cha thì nhất định sẽ tha thứ cho mẹ, cũng sẽ cùng con đồng tâm hiệp lực phát triển công ty. Hơn nữa, sẽ chẳng còn ai đặt câu hỏi về thân phận của con nữa, thằng ngu Tiểu Thiên đó sẽ trở thành trụ cột kỹ thuật có năng lực nhất công ty con, cam tâm tình nguyện mà bán mạng cho con, tốt biết bao.”