Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 796: Chúng Tôi Đã Cố Gắng Hết Sức





Hà Mỹ Ngọc mắng: “Ngô Nghĩa Tín, cái tên ngu ngốc nhà anh! Ngu ngốc! Mau tỉnh lại để nhìn thấy rõ bộ mặt thật của con đàn bà c.h.ế.t tiệt này cho tôi, nhìn xem vẻ mặt giả vờ vô can của cô ta đi!”

Mâu Xuân Yến thầm hừ lạnh trong lòng.

[Cho dù tên đó có tỉnh lại, chỉ cần mình rơi mấy giọt nước mắt, nắm tay của anh ta nói một câu “chỉ cần anh khỏe lại, em sao cũng được” đảm bảo anh ta sẽ mê mẩn mình đến đầu óc mụ mị ngay. Nếu anh ta không phải là kế toán trưởng của đơn vị, có thể tiếp xúc được với tiền của đơn vị vậy thì ai mà thèm để ý đến cái tên nhà quê với hàm răng ố vàng, và đỉnh đầu hói, ngay cả một chút cơ bắp cũng chẳng có chứ? Cũng chỉ có người phụ nữ ngu ngốc như Hà Mỹ Ngọc, cả ngày lẫn đêm đều xem ông ta như bảo bối mà cưng chiều!]

[Đàn ông ấy mà, đều đê tiện như nhau cả thôi. Cô càng đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ càng không thèm quan tâm đến cô. Phải dùng mấy lời ngon ngọt để giữ lấy, vừa kéo vừa buông, lúc dìm xuống, lúc tâng bốc làm như thế mới có thể khiến anh ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Kế hoạch ban đầu là quyến rũ lão Ngô, trước tết sẽ dụ dỗ anh ta biển thủ một số tiền thuế của người dân. Sau đó mình sẽ dẫn anh ta về quê của mình ở phía Bắc để bàn chuyện kết hôn. Đến lúc đó sẽ có lý do để “con d.a.o nhỏ” làm thịt anh ta rồi chôn xuống đất, mọi chuyện đều êm xuôi, đến lúc đó mọi chuyện xem như kết thúc hoàn hảo. Đáng tiếc, ôi!]

Sau khi nghe được tất cả mọi chuyện, Triệu Hướng Vãn cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.

Lão Ngô bị nhóm của Mâu Xuân Yến chọn là “heo mập”, hôm nay cũng xem như may mắn vì không chết, nhưng tới mùa xuân cũng phải chết.

Hà Mỹ Ngọc vẫn còn đứng bên cạnh vừa rơi lệ vừa mắng chửi: “Ngô Nghĩa Tín, anh đúng thật là một tên mắt chó đui mù, xem mắt cá là ngọc quý. Anh bị ma quỷ mê hoặc rồi đúng không! Một con hồ ly tinh, một người phụ nữ bắt cá hai tay, thế mà anh cũng vừa mắt cho được? Anh không để tâm đến tình cảm hai mươi năm của chúng ta chút nào sao? Anh không quan tâm tới nhà chúng ta nữa à?”

Mâu Xuân Yến quay mặt đi, nhìn cửa phòng giải phẫu ngẩn người.

[Một chân đạp hai thuyền thì thế nào chứ? Có thể nắm đàn ông trong lòng bàn tay, tuỳ ý chơi đùa, đây gọi là bản lĩnh! Chị Mai Khôi đã dạy ba chị em chúng tôi rằng, không phải vợ không bằng bồ, bồ không bằng tình nhân, tình nhân thì không với tới sao? Phụ nữ càng giỏi giả vờ lại càng được lòng đàn ông. Chị cả của mình không biết gì cả, chỉ biết ở nhà sinh con, vậy mà theo đuổi đàn ông lại muốn người ta yêu lại mình. Ha ha ha, sắp bốn mươi tới nơi rồi mà vẫn chẳng chịu hiểu ra.]

Xem ra, chị Mai Khôi là người đứng đầu trong khoản này.

Có tổng cộng ba người phụ nữ có thân phận giống Mâu Xuân Yến, chuyên phụ trách quyến rũ, dụ dỗ đàn ông, nếu không cũng sẽ không nhắn tới “ba chị em”.

Đèn trong phòng phẫu thuật tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Phi Bằng và Hà Mỹ Ngọc đồng loạt đứng dậy, ai nấy đều căng thẳng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.

Đơn Chính Hào cũng chạy tới, mắt nhìn láo liên.

Chỉ có mỗi mình Mâu Xuân Yến là không hề đứng dậy, vẻ mặt hờ hững ngồi trên băng ghế dài.

Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa tay theo khẩu trang xuống, vẻ mặt tràn đầy phiền muộn: “Người nhà của Ngô Nghĩa Tín ở đâu?”

Hà Mỹ Ngọc nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ không ổn, bị dọa tới mức hai chân mềm nhũn ra, đưa tay vịn vào tường, cả nửa ngày cũng không nhúc nhích nổi.

Chu Phi Bằng đi tới, nhìn chằm chằm bác sĩ: “Bệnh nhân thế nào rồi ạ?”

Bác sĩ lắc đầu một cái: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Lưỡi d.a.o đ.â.m quá sâu, mất quá nhiều máu, Ngô Nghĩa Tín đã không giữ được mạng sống. Không những thế, trong lúc Đơn Chính Hào bắt taxi đưa Ngô Nghĩa Tín đến bệnh viện, Mâu Xuân Yến còn kéo tay anh ta, giả vờ khóc lóc, suốt đường đi cũng không ngừng làm nũng, kiếm chuyện, phí công phí sức, bác sĩ không cứu kịp vậy thì c.h.ế.t là không thể nghi ngờ.

Giường bệnh được đẩy ra ngoài, nhìn thấy cơ thể được phủ vải trắng, cuối cùng Hà Mỹ Ngọc cũng tìm lại được chút sức lực, từng bước từng bước đi tới trước giường bệnh, bàn tay run rẩy đưa tới vén tấm vải trắng lên.

Gương mặt đàn ông trung niên trắng bệch, không còn giọt m.á.u nào hiện ra,

Mặc dù không điển trai, lại còn có hơi hói, nhưng nói thế nào thì cả hai cũng đã làm vợ chồng với nhau mười mấy năm rồi.

Hà Mỹ Ngọc đau đớn kêu lên một tiếng: “Nghĩa Tín…”

Chu Phi Bằng nhìn một cái, cũng thở dài một hơi.

Sau khi chồng của chị cả ngoại tình, chị cả đã suy nghĩ, xoắn xuýt suốt một thời gian dài, vẫn luôn không đủ quyết tâm để ly hôn. Tối nay, Minh Ngọc đến tìm Triệu Hướng Vãn để hỏi ý kiến một chút, không ngờ bây giờ đôi vợ chồng này chỉ còn âm dương cách biệt.