"Mẹ, mẹ..."
Viên Đông Mai cúi đầu xuống, giơ khuỷu tay lên che bên mặt bị thương, cố gắng cười: "Mẹ không sao, chỉ là bị ngã khi vào nhà thôi, gương vỡ, mặt cũng bị trầy xước, mẹ không sao, không sao mà."
[Hôm qua cha con bé ra tay không nặng, chỉ đẩy mình một cái, tát mình hai cái thôi, không biết là phát thiện tâm hay cuối cùng nhận ra vợ ở nhà vẫn là tốt. Ông ấy có người phụ nữ khác bên ngoài thì sao, chỉ cần ông ấy không chê mình sinh con gái, chịu khó thỉnh thoảng về nhà, mình đã hài lòng lắm rồi.]
Mặc dù đã nghe Chương Á Lan nói về sự mù quáng của mẹ mình, nhưng khi tận tai nghe được suy nghĩ trong lòng Viên Đông Mai, Triệu Hướng Vãn vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng.
Chồng bạo hành, nhưng bà ấy vẫn cảm kích vì lần này ông ta đánh nhẹ?
Chồng ngoại tình, nhưng bà ấy vẫn tự trách mình vì không sinh được con trai, hơn nữa còn cảm thấy tội lỗi nặng nề, chỉ cần ông ta thỉnh thoảng về nhà là bà đã mãn nguyện.
Rõ ràng Chương Á Lan không tin những lời mẹ mình nói, bước đến bên mẹ xem xét kỹ lưỡng vết thương ở khóe miệng, nghiến răng giận dữ: "Cha đánh mẹ phải không? Mẹ, mẹ đừng cố chấp nữa, ly hôn đi! Con còn ba năm rưỡi nữa là tốt nghiệp rồi, đến lúc đó con được phân công công việc rồi nhận lương, con sẽ nuôi mẹ."
Viên Đông Mai mất tự nhiên tránh đi bàn tay đang chạm vào mình của con gái: "Con nói gì ngớ ngẩn thế, bạn học của con còn đang ở đây mà."
Chương Á Lan không nói gì, hai tay giữ chặt vai mẹ mình: "Mẹ, những gì con nói đều là thật lòng. Mẹ như thế này quá đáng thương rồi. Triệu Hướng Vãn là bạn thân của con, chuyện gì con cũng không giấu cậu ấy."
Chương Á Lan hơi mạnh tay, đầu gối vô tình chạm vào chân phải của Viên Đông Mai, khiến bà ấy kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt nhăn nhó vì đau. Thấy sắc mặt Viên Đông Mai trở nên tái nhợt, Triệu Hướng Vãn nhận ra có điều không ổn, vội vàng tiến tới đỡ lưng bà ấy để bà đứng vững, rồi mới thu tay lại và nói với Chương Á Lan: "Dì bị thương ở chân, mau đỡ dì ngồi xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không để Viên Đông Mai phản đối, Chương Á Lan đã ép bà ấy ngồi xuống ghế sofa, rồi kéo ống quần lên, phát hiện đầu gối bà được băng một miếng gạc lớn, trên gạc còn rỉ ra ít m.á.u tươi.
Chương Á Lan ngồi xổm trước mặt mẹ, lông mày nhíu chặt lại: "Mẹ, mẹ bị thương nặng thế này, sao tối qua không nói với con?"
Viên Đông Mai đưa tay vuốt đầu con gái, giọng dịu dàng: "Mẹ không sao, chỉ là gương vỡ làm xước chút da, mẹ tự xử lý được, không ảnh hưởng gì đến việc làm cả. Mẹ rảnh rỗi ở nhà cũng không có việc gì làm, không đi chợ nấu cơm thì còn làm gì được nữa?"
Triệu Hướng Vãn cầm lấy cái xẻng từ tay Viên Đông Mai: "Dì ơi, để con nấu cơm cho, dì nghỉ ngơi chút đi."
Viên Đông Mai vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, cháu là khách, lại còn là lần đầu đến nhà, sao có thể để khách động tay vào việc nhà chứ."
[Vết thương chỉ là một vết cắt nhỏ, có đáng là gì. Năm kia bị gãy hai xương sườn, năm ngoái lá lách bị tổn thương, không phải chỉ cần nằm viện nửa tháng cũng đều khỏi cả sao?]
Nghe đến đây, lòng Triệu Hướng Vãn thắt lại: "Không sao đâu dì, cứ để con lo."
Triệu Hướng Vãn mới sáu tuổi đã phải đứng lên ghế để nấu cơm, chỉ là xào vài món thì không có gì làm khó được cô.
Đến sáu giờ, trời đã nhá nhem tối, Triệu Hướng Vãn nhanh chóng nấu xong ba món mặn một món canh mà Viên Đông Mai đã chuẩn bị nguyên liệu sẵn, rồi bày lên bàn ăn.
Có món bò xào nhỏ, món miến xào thịt băm, trứng xào tỏi và canh xương hầm củ cải.
Trước đó Viên Đông Mai chỉ hầm sẵn một nồi canh, còn các món khác đã cắt sẵn, chờ con gái về xào. Không ngờ khách lại nhanh nhẹn đến vậy, chỉ trong mấy phút đã dọn được mâm cơm, khiến bà ấy không khỏi khen ngợi: "Cháu đúng là đứa trẻ giỏi giang mà."