Hắn quả thật nhạy bén.
Đúng vậy. Ngay từ lần đầu gặp, ta đã sinh lòng dè chừng.
Không phải ta đa nghi, mà bởi... đối với kẻ có thể khiến cả gia tộc ta bị diệt môn, sao ta có thể dễ dàng sinh thiện cảm?
Nhưng... hắn thực sự vô tội, thật sự thuần khiết như dáng vẻ bề ngoài ư?
Ta đáp lại bằng câu hỏi:
“Vậy còn ngươi? Tại sao trong buổi yến cài trâm hôm ấy lại cố ý tiếp cận ta?
Thái tử ca ca đã khổ công điều tra vụ án Dương gia, phụ hoàng cũng chịu nhiều áp lực, chẳng dễ dàng kết tội người vô căn cứ. Chẳng lẽ những điều đó vẫn chưa đủ để ngươi yên lòng?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ngươi tiếp cận ta là vì cái danh công chúa hữu danh vô thực, hay là muốn lợi dụng ta chia rẽ hoàng thất, nhằm mưu cầu lợi ích?
Ngươi có từng nghĩ rằng vụ án này có liên quan đến người trong hoàng gia?
Nay chân tướng đã sáng tỏ, ngươi có tin hay không?”
Dương Cảnh Chi không trả lời.
Ta nhìn vào mắt hắn, liền hiểu – hắn vẫn còn hoài nghi.
Hắn cho rằng chân tướng đó chưa đủ toàn diện.
Nhưng sự thật là vậy.
Kẻ thông đồng với ngoại bang chỉ là lũ tham quan sợ chết, tham lợi, bị địch nhân uy hiếp, tiết lộ cơ mật quân sự, khiến cả Dương gia tử trận.
Chuyện này, thực sự không liên can đến hoàng thất.
Nhưng Dương Cảnh Chi – hắn không tin.
Ta bình thản nói:
“Dương tiểu tướng quân, xin hãy dùng mắt mà nhìn, dùng trí mà suy xét, dùng tâm mà cảm nhận.
Chớ nên dùng dã tâm để suy đoán, cũng chớ lấy mưu toan mà đo lòng người.
Lương tướng khó cầu, song minh quân cũng chẳng dễ tìm. Mong ngươi tự cân nhắc cho rõ.”
Dứt lời, ta lên xe ngựa.
A Tị nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhẹ nhàng an ủi:
“Hắn nói gì với ngươi vậy? Đừng sợ, có ta ở đây.”
Xe ngựa lăn bánh. Phía sau chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Ta vén rèm nhìn ra – là Dương Cảnh Chi, oai phong cưỡi ngựa, gió lộng áo bào.
Hắn ném một miếng ngọc bội vào trong xe, lạnh nhạt nói:
“Chúng ta, không ai nợ ai.”
Miếng ngọc bay vào, trúng ngay mũi A Tị.
Nàng đau quá bật khóc, ôm mũi vừa la vừa mắng:
“Dương Cảnh Chi, ngươi nhớ lấy! Ta không tha cho ngươi đâu!”
Ta vừa tức giận, vừa buồn cười, khẽ xoa mũi cho nàng.
Tổ mẫu ôm lấy A Tị, thương xót vô cùng, lại bất chợt hỏi:
“Vị công tử đó… là hậu nhân của Dương tướng quân sao?”
Ta gật đầu.
Tổ mẫu ngẩn ngơ, vội vàng xin lỗi, lẩm bẩm sợ rằng bản thân đã thất lễ.
Lòng ta dâng trào một tia vui sướng, bất giác ôm chặt tổ mẫu cùng A Tị bật cười thành tiếng.
Thịnh thế như hoa, có người tri kỷ đồng hành, mới thực là hạnh phúc lớn nhất nhân sinh.
Chẳng bao lâu sau, biên cảnh bỗng dấy binh đao.
Dương Cảnh Chi chủ động xin ra trận, song phụ hoàng nhất quyết không chuẩn, chỉ vì muốn lưu lại chút huyết mạch cuối cùng của Dương gia. Thế nhưng, hắn vẫn trái lệnh xuất chinh, âm thầm rời cung giữa đêm tối.
A Tị giận không kềm được, lập tức đuổi theo. Đến khi quay lại, miếng ngọc bội nơi thắt lưng nàng đã chẳng còn nữa.
Ta hỏi: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”
A Tị thoáng bối rối, bị ta truy hỏi mãi, cuối cùng vừa thẹn thùng vừa mang nét vui vẻ thưa rằng:
“Ta cũng chẳng rõ, có lẽ là khi hắn ném ngọc bội vào người ta. Vì muốn trả đũa, nên ta ngày nào cũng tìm hắn gây sự. Nào ngờ hắn ngày nào cũng lẩn tránh. Hắn trốn, ta lại đuổi theo…”
Một câu chuyện rành rành: chàng chạy, ta đuổi. Chàng khó thoát, ta chẳng buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghe đến đây, bỗng thấy trong lòng rộn ràng một cách khó hiểu.
A Tị lại hỏi: “Liệu có phải... ta đã cướp người của ngươi không?”
Ta kinh ngạc, không hiểu vì sao nàng lại thốt ra lời ấy.
A Tị khẽ thở dài: “Thành thật mà nói, mỗi lần nhìn hai người đứng cạnh nhau, ta đều cảm thấy hai người là một đôi trời định.”
Rồi nàng cúi đầu, giọng chùng xuống: “Chỉ sợ cả mối lương duyên này, lẫn thân phận công chúa mà ta mang, đều là ăn trộm mà có...”
Ánh mắt nàng đầy tâm sự. Ta khuyên nàng chớ nên nghĩ như thế.
“Ta và Dương Cảnh Chi... vốn không thể nào thành đôi. Nếu ngươi thực tâm thích hắn, thì hãy giữ lấy tấm chân tình ấy. Đợi đến khi chiến sự lắng dịu, rồi hẵng quyết xem có nên dốc cạn tim gan.”
Ta ngờ rằng Dương Cảnh Chi còn nắm giữ một đội quân trung thành. Lần ra trận này là dịp để thử xem hắn có thực sự tận trung với phụ hoàng, hay đang mượn cớ để nắm binh quyền, mưu đồ tạo phản.
Ta không muốn A Tị, lần đầu biết yêu, lại dốc lòng trao nhầm kẻ.
Chiến sự nơi tiền tuyến mỗi lúc một gay go. Dương Cảnh Chi lập công hiển hách, nhanh chóng trở nên lẫy lừng trong quân doanh.
Đúng lúc ấy, thế cục lại càng thêm rối ren. Triệu Quốc Công phủ ở Tây Nam nhân lúc rối loạn liền phản loạn.
Khi Vân Hi Nguyệt xuất hiện bên cạnh Triệu Tiểu Công gia với tư cách mưu sĩ, hai người cùng nổi danh như cồn. Ta bỗng dưng thấy bất an.
Chuyện gì đến rồi cũng đến.
Tiểu Công gia cuối cùng cũng đã ra mặt.
Tai họa lớn nhất đã xảy đến. Ta chỉ còn biết lặng nhìn, chờ đợi xem hoa sẽ rơi vào tay ai, hươu c.h.ế.t về tay ai.
Phụ hoàng nổi giận đùng đùng, liên tiếp hạ thánh chỉ, mắng nhiếc Triệu Quốc Công là nghịch tặc đầy dã tâm.
Nào ngờ, biến cố càng lúc càng trầm trọng.
Tam hoàng tử bị Tiểu Công gia bắt giữ.
Có Tam hoàng tử làm con tin, Triệu gia liên tiếp giành được thế thượng phong, chiếm giữ nhiều châu quận, miệng tuyên bố rằng đang nắm giữ bốn mươi vạn hùng binh.
Chúng kéo quân đánh thẳng tới Giang Châu, mà nơi đó chỉ có ba vạn binh sĩ trấn giữ.
Ba vạn chống bốn mươi vạn, thua là điều hiển nhiên.
Khắp nơi lo lắng. Ta không am hiểu quân sự, đành tìm Tiêu Khởi hỏi han.
Tiêu Khởi trấn an ta, rằng chỉ cần Giang Châu cầm cự được năm ngày, ba mươi vạn viện binh triều đình sẽ kịp thời tiếp ứng, đến lúc ấy có thể tiêu diệt bọn nghịch tặc.
Nhưng ta biết, sự tình không đơn giản như thế.
Trong mộng ta từng thấy: quân triều đình đại bại, Vân Hi Nguyệt chẳng hao tổn binh lực nào.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Khởi, khẩn cầu huynh ấy gửi mật thư đến Giang Châu, dặn rằng khi giao chiến cùng Vân Hi Nguyệt, nhất thiết phải giả vờ thua trận, lui mười dặm, rồi mới đánh úp phản công.
Tiêu Khởi lặng nhìn ta, vẻ mặt khó dò.
Ta biết, đó là một quyết định vô cùng trọng đại.
Tin ta, hay không tin ta — một niềm tin có thể khiến huynh ấy mất cả ngôi vị Thái tử.
Huynh ấy lặng yên giây lát, rồi bất ngờ đặt tay lên đỉnh đầu ta.
“Di Quang,” huynh ấy nói, “ông trời cho muội trở về cung, ắt hẳn có lý do của riêng mình.”
Ngay sau đó, huynh ấy đích thân viết thư, triệu tập các tướng lĩnh bàn bạc kế sách, vạch ra nhiều phương án công thủ.
Tin ta, nhưng huynh ấy cũng không quên lập sẵn đường lui.
Mật thư được liên tục đưa tới Giang Châu.
Chúng ta chỉ còn cách... chờ đợi tin báo.
Ngày thứ năm, bầu trời bỗng tối sầm, gió lốc thổi cuồn cuộn khắp kinh thành, cát bay đá chạy, khiến người người không sao mở mắt.
Gió thổi suốt đêm, chẳng dứt.
Sáng hôm sau, hoàng cung phủ đầy bụi cát.
Cung nữ, thái giám thi nhau quét dọn, ai nấy đều than rằng thời tiết năm nay quả thật kỳ lạ.
Ta bước ra khỏi cung môn, lòng thấp thỏm chẳng yên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ta ngẩng đầu nhìn lên...
Thấy Tiêu Khởi đang chạy về phía ta.
Huynh ấy vóc dáng cao lớn, ánh mắt rạng ngời, khó giấu nổi hân hoan.
Khoảnh khắc ấy, người không còn là vị Thái tử trầm ổn cẩn trọng nơi triều đường, mà tựa như một thiếu niên hào sảng, mang theo khí thế bừng bừng giữa chiến địa.
“Di Quang, muội đã đoán đúng, Giang Châu đại thắng rồi!”