Chớp mắt đã đến tháng tư, tiết trời ấm dần, Thái tử Tiêu Khởi trong buổi xuân du ngự săn đã ngã ngựa, hiện đang tĩnh dưỡng tại Đông Cung.
Đúng lúc ấy, sứ thần ngoại quốc dâng lễ vật, ngoài châu ngọc hương liệu còn mang theo một vật lạ, gọi là Đỉnh Tam Túc.
Chiếc đỉnh ấy được chế tác tinh xảo, sắc màu loang lổ, các mảng màu bị đảo lộn, muốn khôi phục cần phải xoay chỉnh về đúng vị trí ban đầu.
Sứ thần nói:
“Vật này là vật trí mưu của nước ta, từ trước đến nay chưa ai trong bản quốc có thể giải được. Nghe rằng quý quốc văn nhân tài tuấn, có lẽ có thể giải phá.”
Thời hạn chỉ một ngày.
Trong triều, văn võ bá quan đều trầm tư suy ngẫm, mà vẫn chẳng ai tìm ra cách giải.
Phụ hoàng có lệnh truyền Thái tử đến, nhưng Tiêu Khởi khi ấy lại đang say rượu, không thể lâm triều.
Thể diện sắp mất, lòng người như lửa đốt.
Đúng lúc ấy, từ Vĩnh Khang Hầu phủ, Vân Hi Nguyệt bước ra, ngạo nghễ nói nàng có thể giải được.
Nàng dùng đôi tay khéo léo xoay vài lượt, chiếc đỉnh lập tức phục nguyên, nàng còn cười nhạt, nói:
“Trò trẻ con mà thôi.”
Lần này, nàng lại trở thành tiêu điểm trong triều, mọi người đều trầm trồ tán thưởng. Phụ hoàng tỏ vẻ vui mừng, ban thưởng hậu lễ cho Vĩnh Khang Hầu phủ, song tuyệt nhiên không ban ân gì cho Vân Hi Nguyệt.
Ta lấy làm kinh ngạc.
Trong bữa dùng cơm với mẫu hậu, phụ hoàng nhìn ta, trầm giọng nói:
“Nữ tử kia tuy có chút xảo kỹ, nhưng tâm địa bất chính, từng bịa đặt hai ái nữ của trẫm. Đời này, đừng mong có được một chút ân điển nào từ trẫm, trừ phi trời sập đất nghiêng.”
Lời ấy khiến lòng ta ấm áp.
Phụ hoàng không chỉ là một quân vương tốt, còn là một phụ thân chí tình chí lý. Người phân biệt phải trái, biết trọng kẻ hiền, sao có thể như trong giấc mộng mà trở thành hôn quân, để giang sơn rơi vào tay ngoại tộc?
Không nên như vậy.
Sau buổi ấy, phụ hoàng cố ý để người truyền lời đến Vĩnh Khang Hầu phủ.
Nghe rằng đêm ấy, Vân Hi Nguyệt đứng suốt trong đình viện, đến rạng sáng mới tức giận rời khỏi kinh thành, còn buông lời:
“Ta nhất định sẽ vinh quang trở lại!”
Nàng đã đi rồi.
Ta chỉ mong nàng vĩnh viễn đừng quay về nữa.
Ta không thích Vân Hi Nguyệt. Càng tiếp xúc, càng cảm thấy như có định mệnh quấn lấy, không tránh được, không thoát nổi, khiến người ta ngột ngạt như mắc trong lưới cá.
Hôm ấy, ta đến Đông Cung thăm Tiêu Khởi.
Huynh ấy đang bị phụ hoàng phạt sao chép kinh thư. Phụ hoàng giận huynh không phải vì say rượu, mà là vào thời điểm quốc gia cần người gánh vác, huynh lại phóng túng không giữ lễ.
Ta hiểu, có lẽ đây là số mệnh. Dù đã khuyên ngăn, cũng chẳng thể nghịch thiên.
Tuy trong lòng có chút cảm kích, ta vẫn không khỏi sinh oán. Ta trách huynh:
“Chẳng phải đã dặn huynh chớ nên uống rượu rồi sao?”
Tiêu Khởi thấy ta đến, khẽ mỉm cười, đặt quyển kinh thư sang một bên, chậm rãi đáp:
“Chân cô còn đau, cần dùng thuốc điều trị. Mà thứ thuốc này… lại phải uống cùng rượu mới có hiệu nghiệm. Vừa chạm đã say, trừ phi không uống thuốc.”
Ta khẽ cau mày, hỏi:
“Là ai kê đơn thuốc đó cho huynh?”
Huynh đưa tay chỉ về phía hồ sen, nói:
“Chính là người kia.”
Theo hướng tay huynh chỉ, ta mới nhận ra bên bờ hồ, có một nam tử áo trắng đang lặng lẽ đứng đó. Giữa sắc sen xanh biếc, hắn như hòa làm một với cảnh, tịch mịch mà thanh nhã, phảng phất như một bức họa thủy mặc.
Tiêu Khởi nhẹ giọng giới thiệu:
“Đó là Mộc Hành Ý, đệ tử Dược Cốc thần y. Nếu không nhờ hắn nhân danh ta đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu quý, e rằng ta cũng không thể mời được hắn đến phủ làm khách.”
Thần y xuất thế.
Trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác bất an, chỉ mong hắn chưa từng gặp Vân Hi Nguyệt. Cũng may, nàng ta đã rời khỏi kinh thành trong cơn giận dữ.
Mộc Hành Ý chậm rãi bước đến, ôm quyền hành lễ với ta. Phong thái ung dung, dung mạo xuất chúng, tựa như gió mát tháng ba, khiến người khác khó lòng quên được.
Ta nén xuống phiền muộn trong lòng, nhẹ giọng hỏi:
“Không biết… có thể kê đơn khác, để Thái tử không cần dùng rượu mà vẫn có thể uống thuốc được không?”
Mộc Hành Ý lặng lẽ nhìn ta giây lát, chỉ thốt một chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được.”
Ta âm thầm thở phào.
Sau đó, ta cố tình tránh ánh mắt của hắn, đưa Tiêu Khởi đến một nơi thanh vắng, rồi khẽ cúi người, nghiêm giọng dặn:
“Từ nay về sau, trừ phi trời sập đất nghiêng, nếu không trong thời gian làm Thái tử, huynh không được phép uống rượu.”
Tiêu Khởi đặt tay lên thành xe, ra hiệu dừng lại, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm nghị:
“Muội rốt cuộc… đã biết những gì?”
Ta hiểu rằng, nếu không nói ra điều gì đó, sẽ chẳng thể khiến huynh an lòng. Ta hít sâu một hơi:
“Trước khi người trong cung đến tìm muội… muội từng mộng thấy một giấc mơ. Trong mơ, muội là công chúa, nhưng kết cục của huynh và muội… đều chẳng tốt đẹp.”
Ta dừng một thoáng rồi tiếp lời:
“Muội chết. A Tị cũng chết. Huynh chết. Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu… đều c.h.ế.t cả. Vì vậy muội mới nhất quyết giữ A Tị lại bên mình. Thái tử ca ca, huynh tin muội không?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Huynh ấy nghiêm mặt, hỏi:
“Cô… c.h.ế.t như thế nào?”
Ta nhìn thẳng vào mắt huynh, chậm rãi nói:
“Ban đầu vì say rượu mà làm chuyện sai trái, bị phụ hoàng giáng tội. Về sau lại trong cơn men say cưỡi ngựa trong ngự đạo, bị phế truất ngôi vị Thái tử, đày đến một con hẻm u tối hoang tàn, cuối cùng… treo cổ mà chết.”
Tiêu Khởi siết chặt tay, khớp ngón trắng bệch.
“Còn muội và A Tị thì sao?” – huynh nghẹn giọng hỏi.
Ta khẽ đáp:
“Muội và nàng vốn bất hòa. Vì thân phận công chúa thật giả, tỷ muội tranh đoạt tình thương phụ mẫu, âm thầm đấu đá. Nàng thường khiêu khích muội, cuối cùng bị muội bày mưu đoạt ngôi vị công chúa, bị đưa vào chùa, chẳng bao lâu sau trượt chân rơi xuống vực mà chết.
Còn muội… Khi quân phản loạn tràn vào hoàng cung, muội bị c.h.ặ.t t.a.y chặt chân, sau đó bị thiêu sống trong lãnh cung…”
Tiêu Khởi run lên vì tức giận, hai tay siết thành nắm đấm. Một lúc sau, huynh trầm giọng nói:
“Chuyện này, chỉ có muội và cô biết, tuyệt đối không để người thứ ba nào tỏ tường. Ta sẽ ghi nhớ lời muội. Muội… phải bảo trọng.”
Từ ngày ấy, huynh dốc lòng hỗ trợ Mộc Hành Ý, dâng lên tất cả dược liệu quý hiếm trong phủ, lại đích thân tiễn hắn ra khỏi kinh thành để hắn an tâm chu du, chữa bệnh cứu người.
Huynh cũng bắt đầu kết thân với Dương Cảnh Chi, thường mời đến phủ luận cờ, đàm đạo.
Ngoài ra, huynh ấy còn hạ lệnh gia tăng tra xét, quyết truy cho ra chân tướng vụ việc liên quan đến cái c.h.ế.t của Dương tướng quân.
Nhờ trời thương xót, cuối cùng cũng bắt được một tên gian tế tại biên giới.
Kẻ ấy không chịu nổi cực hình, buộc phải khai ra một vài manh mối trọng yếu. Từ đó, triều đình dần lần ra nhiều nhân vật chủ chốt ẩn mình trong bóng tối.
Tình thế trong triều mỗi lúc một thêm rối ren, quan lại bị nghi ngờ lần lượt bị bãi chức, xử tội. Nhân tâm hoảng loạn, lòng người chẳng yên.
Phụ hoàng giận dữ đến mức ở trong hậu cung cũng chẳng thể nguôi ngoai. Mẫu hậu căn dặn ta và A Tị phải biết giữ mình, chớ để vạ lây.
Cuối cùng, sau một tháng loạn lạc, m.á.u chảy thành sông, Dương tướng quân được truy phong làm Vương, toàn tộc được sắc phong công hầu, nghi lễ quốc gia được long trọng cử hành để tưởng niệm, danh dự vẻ vang bậc nhất.
Phụ hoàng còn hạ chỉ truyền bá rộng rãi công lao Dương gia, người người đều biết đó là một dòng tộc trung liệt, đã vì nước bỏ mình nơi sa trường, xứng đáng là anh hùng của Đại Tề.
Sau khi mọi sự đã an bài, ta và A Tị dẫn tổ mẫu đến viếng phần mộ Dương tướng quân, chẳng ngờ nơi đó lại gặp được Dương Cảnh Chi.
Từ xa nhìn lại, thân hình hắn tựa cây tùng sừng sững nơi núi cao, trầm tĩnh mà kiên định.
Hắn trông thấy ta và A Tị, ánh mắt chẳng hề d.a.o động.
Chỉ khi nhìn đến tổ mẫu – một bà lão tóc bạc mà vẫn mang theo hoa quả tế lễ – thì đôi mắt ấy mới thoáng qua tia dịu dàng.
Có lẽ trong mắt hắn, sự viếng thăm của ta và A Tị chỉ là màn phô trương danh vọng, chẳng mấy thành tâm.
Chỉ có tổ mẫu, người dân thường từng được Dương tướng quân ra tay tương trợ, mới là kẻ thật lòng đến cảm tạ.
Bà cúi đầu thì thầm cảm ơn Dương tướng quân, cầu nguyện người nơi suối vàng có thể đầu thai vào thời thái bình, gặp được minh quân, hưởng một đời an ổn, phú quý.
Lời cầu nguyện chân thành, khiến lòng người cũng lặng đi.
Dương Cảnh Chi cảm động, nhẹ nhàng đáp lễ.
Tổ mẫu không nhận ra thân phận của hắn, song vẫn không khỏi tán thưởng chàng trai thanh tú, nho nhã.
Bà khen hắn tuổi trẻ mà đã biết tưởng niệm bậc trung thần, còn chúc hắn sau này uy vũ tựa Dương tướng quân, được thế nhân kính trọng.
Lời nói ấy là từ tâm can mà ra, khiến Dương Cảnh Chi bỗng sững người.
Trước khi rời đi, hắn bỗng gọi ta lại. A Tị liếc nhìn ta, hiểu ý, liền dìu tổ mẫu lên xe chờ.
Dương Cảnh Chi nhìn ta, nhẹ giọng hỏi:
“Lần đầu gặp mặt, nàng không sợ ta, nhưng lại đề phòng. Vì sao?”