Thật Giả Công Chúa Đánh Bại Nữ Xuyên Không

Chương 8



Sắc mặt Tam hoàng tử lập tức biến đổi, vội quỳ xuống hành lễ:

“Nhi thần không dám.”

Phụ hoàng không để tâm đến hắn, chỉ trầm mặc giây lát rồi quay sang ta, nói:

“Con theo trẫm.”

Ta vội bước theo sau, lòng bối rối, không đoán được người gọi ta là vì cớ gì.

Người là phụ hoàng của ta, thế nhưng giữa ta và người, vẫn có một khoảng cách khó lòng lấp đầy. Đôi môi của người và ta giống nhau đến lạ, nhưng tình thâm phụ tử — trong lòng ta — lại chưa từng tồn tại.

Người lặng lẽ đi trước, bóng lưng cao lớn như một ngọn núi, uy nghiêm và xa vời, khiến người ta không dám vọng tưởng gần gũi.

Một hồi lâu sau, người mới cất tiếng, giọng trầm thấp mà vững vàng:

“Dưỡng phụ của con, trong trận chiến với địch, có phải đã bị thương?”

Tim ta chợt se lại. Ta có thể giấu được Cảnh Phi, nhưng trước mặt một đế vương từng dày dạn chiến trường, ta khó lòng qua mắt.

“Vâng, đúng vậy.”

Người gật đầu, hỏi tiếp:

“Sau khi ông ấy bị thương, con sống ra sao?”

Ta cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, liền lựa lời kể lại vài chuyện vặt trong đời sống thường nhật, nói những điều đơn giản và vui vẻ, đồng thời kín đáo quan sát sắc mặt người. Chỉ cần người có chút vẻ không kiên nhẫn, ta sẽ lập tức dừng lại.

Nhưng ngoài dự liệu, người không những không cắt ngang, mà còn chăm chú lắng nghe, vẻ mặt nghiêm cẩn đến lạ. Dáng vẻ ấy, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh vị quân vương yếu đuối từng hiện trong giấc mộng — người đã từng mất hết quyền lực trong chính cung đình của mình.

Phụ hoàng nói:

“Trận chiến năm ấy, trẫm cũng có mặt nơi tiền tuyến. Máu chảy thành sông, xác giặc phơi đầy đồng...”

Khóe mắt người bỗng lóe lên một giọt lệ, rất nhanh bị che giấu.

Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên ta cảm thấy người không chỉ là một vị đế vương cao cao tại thượng, mà là một người phụ thân, thực sự có m.á.u mủ tình thâm.

---------------

Hôm sau, người ban cho ta bánh nướng và cơm lúa mạch, nói rằng thuở xưa cùng binh sĩ hành quân nơi sa trường, cũng chỉ có hai món ấy mà cầm cự qua ngày.

Bánh và cơm lúa mạch do ngự thiện phòng chế biến tinh tế, vị rất ngon. Nhưng ta hiểu, năm xưa họ đâu được ăn như vậy. Chút ngự thực kia, chỉ là bóng dáng xa vời của gian khổ ngày trước.

---------------

Chẳng bao lâu sau, nghe tin Cảnh Phi nương nương ngã bệnh. Mẫu hậu liền truyền lời, bảo bà nên an dưỡng tĩnh dưỡng, chớ nên ra ngoài nhiều.

Còn Tam hoàng tử thì bị điều đến ngoại thành, danh nghĩa là làm việc, nhưng nghe Tiêu Khởi nói thực chất là muốn cho hắn nếm ít gian lao, để thấu nỗi khổ của bá tánh.

Khi kể chuyện ấy, nét mặt Tiêu Khởi không mang vẻ vui sướng trước nỗi thất thế của người khác, mà chỉ là vẻ bất lực của một huynh trưởng — bất lực khi chẳng thể dạy dỗ đệ đệ nên người.

Huynh ấy khẽ nói:

“Muội giữ A Tị ở bên là điều đúng đắn. Trước kia cô không rõ muội đã từng chịu đựng bao nhiêu gian nan, vẫn ngỡ rằng thiên hạ thái bình, sơn hà yên ổn. Nay tận mắt chứng kiến mới hiểu được, trên đời còn biết bao việc cần phải làm.”

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi:

“Vậy nên huynh càng nên bớt uống rượu, làm nhiều việc lớn hơn.”

Huynh ấy nhìn ta, ánh mắt có phần kỳ lạ:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô vốn rất ít khi uống rượu, trừ phi là việc bất đắc dĩ, không thể không uống.”

Lòng ta chợt nảy sinh nghi hoặc. Có điều gì đó không đúng. Bởi trong giấc mộng kia, huynh ấy đã hai lần bị trách phạt vì quá chén.

Một lần là khi phụ hoàng triệu kiến, huynh lại uống đến say mèm, không thể tỉnh dậy đúng giờ, khiến người nổi giận quở trách. Lần khác, huynh cưỡi xe ngựa trên đường ngự đạo trong lúc say, vô ý va phải một thái giám, gây ra cái c.h.ế.t oan uổn.

Ngự đạo là con đường chỉ dành riêng cho đế vương ngự giá. Dù huynh là Thái tử, cũng tuyệt không thể tùy tiện cưỡi ngựa ngang nhiên, huống chi còn phạm vào án mạng. Sự việc ấy đã khiến huynh bị phế truất.

Nếu huynh thật sự không ưa rượu, vậy thì là ai, hay việc gì, đã khiến huynh uống đến say mèm như vậy?

Cuối năm, mẫu hậu tổ chức yến hội cài hoa, mời khắp các công tử, tiểu thư văn tài võ lược trong kinh thành đến dự.

Mỗi người đều cài một đóa mai đỏ nơi tóc mai, ai nấy rạng rỡ như gấm thêu đầu xuân.

Ta và A Tị đã đến tuổi cập kê. Mẫu hậu không muốn tự ý tác hợp nhân duyên, nên để chúng ta tự mình chọn lựa. Nếu nhìn trúng vị công tử nào, chỉ cần tặng một nhành hoa mai hồng nhạt, cung nữ sẽ ghi lại tên người ấy, sau đó tra xét kỹ càng về gia thế, xuất thân.

Ta và A Tị nắm tay nhau dạo bước trong vườn, dưới hàng mai rực rỡ đua sắc.

A Tị vừa đi vừa ghé tai ta thì thầm: người này giỏi vũ nghệ, người kia chuộng nét mi thanh mục tú, có kẻ tuy còn trẻ nhưng đã sớm lão luyện chốn phong lưu.

Ta kinh ngạc:

“Ngươi biết tường tận như thế từ bao giờ?”

A Tị đỏ mặt, khẽ đáp:

“Chuyện chung thân đại sự vốn là chuyện lớn nhất đời nữ nhi. Trong kinh thành cũng chỉ có vài công tử đáng để mắt tới, ta dĩ nhiên phải dò xét kỹ càng. Ban đầu vốn là tìm hiểu cho bản thân, ai ngờ cuối cùng lại để ngươi hưởng lợi.”

Trong yến hội hôm đó, A Tị quyết định nhường quyền chọn trước cho ta, đề phòng cả hai cùng thích một người mà sinh chuyện tranh giành.

Ta bật cười:

“Ngươi không thắng nổi ta đâu.”

A Tị trừng mắt:

“Câm miệng lại! Lắm công tử thế kia, ngươi lại không chịu an phận cho yên!”

Giữa lúc đang trêu đùa, ánh mắt ta chợt quét qua hai bóng người quen thuộc — Vân Hi Nguyệt và Dương Cảnh Chi. Lòng ta thảng thốt.

Bao nhiêu vòng xoay, thế mà họ vẫn gặp lại nhau.

Dương Cảnh Chi có vẻ đã hoàn toàn bình phục. Mà càng khiến người ta bất ngờ hơn, chính là việc Vân Hi Nguyệt chẳng những được thả ra sớm mà còn có mặt tại yến tiệc cài hoa.

A Tị cũng kinh ngạc:

“Sao nàng ta có thể xuất hiện ở đây?”

Phải rồi, một kẻ phạm tội, làm sao có thể xuất hiện giữa yến hội dành cho những gia tộc thanh danh bậc nhất?

Rất nhanh, cung nữ đã tra rõ nguyên do: người dẫn Vân Hi Nguyệt vào cung chính là Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử, trong một lần tuần tra ngoại thành, bị thích khách tập kích. Vân Hi Nguyệt — vốn là phạm nhân đang chịu khổ sai — lại liều mình che đao cứu giá. Để đền ơn cứu mạng, Tam hoàng tử không chỉ đích thân xóa án cho nàng, mà còn đưa nàng về Hầu phủ, ép Hầu phủ nhận nàng trở lại, lại còn bố trí cho nàng ở tại viện tốt nhất trong phủ.

Chuyện này vừa mới phát sinh ngày hôm qua. Sáng nay, Tam hoàng tử đã đích thân đến phủ, đưa Vân Hi Nguyệt đến dự yến cài hoa.

Vừa đến nơi, nàng ta liền giải được một câu đối do Dương Cảnh Chi đặt ra. Hai người trò chuyện tương đắc, lời qua tiếng lại, chẳng mấy chốc đã xem nhau như cố tri.

Trong lòng ta thoáng lạnh.

Tưởng rằng bản thân đã xoay chuyển được vận mệnh của vài người từng xuất hiện trong giấc mộng, nào ngờ, mọi chuyện liên quan đến Vân Hi Nguyệt vẫn chậm rãi mà kiên định tiến về phía trước. Tựa như số phận nàng đã được an bài từ thuở ban đầu. Nàng luôn có thể trùng phùng cùng những kẻ số định phải gặp – hoàng tử, tướng quân, liệu thần y, tiểu công gia… chẳng hay còn cách bao xa?