Buổi yến cài hoa này, ta chẳng chọn lấy một ai. Mười nhành mai hồng trong giỏ vẫn nguyên vẹn chưa động.
A Tị cũng chẳng còn hứng thú. Chúng ta dạo bước khắp nơi trong vườn mai, bỗng đâu Dương Cảnh Chi từ sau tán cây bước ra.
Hắn khẽ cúi người hành lễ, dưới tàng hoa mai, dung mạo như ngọc, khí độ ung dung:
“Thảo dân bái kiến hai vị điện hạ. Đa tạ công chúa năm xưa ra tay tương trợ, ban cho một mạng.”
Nghe Tiêu Khởi kể, phụ thân của Dương Cảnh Chi đã tử trận ngoài chiến trường, toàn Dương gia duy chỉ còn mình hắn sống sót. Mang theo đại thù chưa báo, hắn một thân một mình bị truy sát trên đường, mãi đến khi gặp ta mới được thị vệ hộ tống hồi kinh, giữ được tính mạng.
Sau đó, hắn đứng ra cáo giác kẻ nội gián cấu kết với địch, dẫn đến thảm bại của Dương gia.
Trong giấc mộng, chính nhờ Vân Hi Nguyệt giúp đỡ mà hắn dần hồi phục. Đến khi trở lại kinh thành, chuyện Dương gia đã bị lãng quên, người trong triều đều cho rằng đó là dòng họ bất tài, tự rước lấy diệt vong. Hắn ôm hận trong lòng, căm ghét thiên tử, cuối cùng nổi dậy tạo phản.
Còn giờ đây... ta không rõ liệu hắn có còn mang dã tâm hay không. Bởi đến nay, kẻ nội ứng kia vẫn chưa bị tra ra, mà trong mộng cũng chưa từng hé lộ kết cục ấy.
Ta nói:
“Dương tướng quân, mời đứng dậy. Hôm đó là nhờ tướng quân có đại phúc lớn. Lễ vật ngài dâng, bản cung đã nhận, không cần đa lễ.”
Hắn khẽ mỉm cười:
“Vài tờ ngân phiếu sao sánh được với ơn cứu mạng của điện hạ.”
Hắn thong dong sánh bước bên ta và A Tị, vừa đi vừa chỉ từng gốc mai trong vườn. Qua lời hắn, mỗi cây mai dường như đều có linh hồn riêng biệt. Hắn quả thật có bản lĩnh khiến người ta sinh lòng mến mộ. Nhưng vì cớ gì… hắn lại muốn khiến ta mến mộ?
Ta khẽ ngẩng đầu:
“Dương tướng quân, nếu có lời gì, cứ việc nói thẳng.”
Hắn dừng bước, nhìn ta, bỗng nở một nụ cười. Nụ cười ấy như khiến cả vườn hoa đều lui về làm nền cho dung mạo rạng rỡ kia.
“Nghe nói điện hạ có mấy nhành mai hồng thượng phẩm. Không biết… có thể ban cho thảo dân một nhành chăng?”
Muốn ta chọn ngươi sao? Mơ tưởng!
Ta còn chưa kịp mở miệng từ chối, thì phía trước đã vang lên tiếng ồn ào. Vân Hi Nguyệt đang lời qua tiếng lại với một tiểu thư thế gia. Tiểu thư ấy phẫn nộ phất tay áo định rời đi, nào ngờ Vân Hi Nguyệt lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
Tam hoàng tử lập tức tiến lên, dang tay ôm lấy nàng ta, nghiêng người che chắn phía trước, như muốn bảo vệ đến cùng.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn trừng mắt nhìn tiểu thư kia, định ra lệnh xử phạt.
Ta và A Tị đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng tiến lên phía trước.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”
Vị tiểu thư kia vốn là ái nữ của Lý đại nhân – chức Ngự sử trong triều. Nàng không kìm được phẫn uất, liền quỳ xuống, nghẹn ngào bẩm rõ đầu đuôi sự tình.
“Thần nữ là người Vĩnh Khang Hầu phủ, không rõ lai lịch nàng ta ra sao, chỉ biết rằng khi thần nữ đang cùng chư vị tỷ muội đàm đạo, thì nàng ta đột nhiên xuất hiện, một mực đòi mua ngọc bội trên người thần nữ.
Chiếc ngọc này là vật trưởng bối tặng từ thuở nhỏ, thần nữ trân quý vô cùng, há có thể dễ dàng giao cho người khác?
Vậy mà nàng ta chẳng những không buông tha, còn buông lời dọa nạt, nói rằng chẳng bao lâu nữa, nhà thần nữ sẽ gặp đại họa. Nếu chịu bán ngọc bội, nàng ta sẽ chỉ lối thoát thân.
Thần nữ không tin những lời mê tín vớ vẩn ấy nên toan rời đi, ai ngờ nàng ta cứ dây dưa không dứt, khiến thần nữ suýt nữa té ngã. Mọi việc là như vậy, kính xin công chúa minh giám, trả lại công bằng cho thần nữ.”
Ta khẽ liếc về phía Vân Hi Nguyệt, người đang nép mình phía sau Tam hoàng tử.
“Ngươi còn lời nào để biện bạch không?”
Vân Hi Nguyệt ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng, giọng đầy mỉa mai:
“Thần nữ chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu. Không ngờ nàng ấy không phân rõ thiện ý, lại chấp nhặt đến vậy. Một miếng ngọc bội đáng giá bao nhiêu chứ? Thần nữ chẳng qua là thuận miệng nói vài lời, nếu nàng ấy không muốn nghe, cũng đành chịu, xem như duyên phận chưa tới.”
Tam hoàng tử cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt:
“Vân Hi Nguyệt chịu mở miệng xem giúp đã là phúc phần của ngươi. Ngươi có biết, bản cung cũng nhờ lời nàng ấy mà tránh được một kiếp nạn sao?
Nàng ấy đã nói vậy, ắt hẳn nhà ngươi sẽ có đại tai ương. Chỉ vì tiếc một miếng ngọc mà bỏ lỡ cơ hội cầu sinh, về sau có hối cũng chẳng kịp. Bây giờ, lập tức xin lỗi nàng ấy, bản cung còn có thể nể tình mà bỏ qua. Nếu không... đừng trách bản cung vô tình.”
Sắc mặt Lý tiểu thư tái nhợt, đôi môi phai sắc. Nàng run run, ánh mắt ngấn lệ, vừa giận vừa hổ thẹn, nhưng vẫn giữ vững khí tiết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thần nữ... không làm gì sai. Kính xin công chúa minh xét!”
Quả là người thông minh.
Bản cung chậm rãi bước tới, cúi mình đỡ nàng dậy.
“Đang yên đang lành, sao lại phải quỳ? Nếu có người đáng quỳ, thì phải là Vân Hi Nguyệt!”
Ánh mắt ta chuyển sang Vân Hi Nguyệt, bình thản song mang theo áp lực lạnh lùng. Nàng ta sững người, giận dữ hiện rõ trong mắt, song lại không dám phản bác, chỉ dám nhìn về phía Tam hoàng tử cầu cứu.
Tam hoàng tử chau mày, sắc mặt tối lại, vung tay áo nặng nề:
“Phúc Xương, trong mắt ngươi còn coi ta là hoàng huynh không?”
Ta ung dung đáp lời, không kiêng dè:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Phúc Xương không dám, nhưng hoàng huynh có biết vì sao nàng ta từng bị phạt làm khổ sai không?”
“Tam hoàng tử!” – Vân Hi Nguyệt đột ngột quỳ xuống, giọng nghẹn ngào.
“Điện hạ, thần nữ không muốn truy cứu nữa. Xin điện hạ đừng nổi giận, thần nữ muốn rời khỏi nơi này, điện hạ... có thể tiễn thần nữ một đoạn không?”
Tam hoàng tử nhìn nàng ta, rồi lại nhìn ta. Trong đáy mắt có chút d.a.o động. Cuối cùng, hắn lạnh lùng lườm ta một cái, cúi người đỡ nàng ta dậy.
Ta cười nhạt, thong thả cất lời:
“Vân Hi Nguyệt, bản cung cho phép ngươi rời đi rồi sao?”
Vân Hi Nguyệt cắn răng:
“Công chúa muốn thế nào?”
“Xin lỗi.”
Tam hoàng tử định ngăn lại, nhưng Vân Hi Nguyệt đã nhanh hơn một bước, cúi đầu xin lỗi Lý tiểu thư.
Thế nhưng, lời vừa dứt, nàng ta liền ngã xuống, vừa khéo rơi vào lòng Tam hoàng tử.
Hắn vội vàng ôm lấy nàng ta, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn ta, rồi vội vã rời đi.
Lý tiểu thư cúi người cảm tạ, song đôi mắt nàng vẫn mơ hồ, tựa như mang theo ngàn vạn tâm sự.
Ta hiểu, tuy nàng thắng một trận, nhưng cũng đã đắc tội với Tam hoàng tử. Thắng lợi ấy... e rằng chẳng dễ giữ yên.
Nếu Tam hoàng tử thật sự muốn gây khó dễ cho phụ thân nàng, e là nàng cũng chẳng thể làm được gì. Mọi chuyện, chung quy lại, chỉ bắt nguồn từ mấy lời mơ hồ của Vân Hi Nguyệt.
Thế nhưng, nếu nàng không giữ vững tâm ý, ắt phải nuốt nhục cam chịu, cúi đầu khuất phục. Khi ấy, nàng đã hạ quyết tâm, song đến khi ngẫm lại, khó tránh khỏi trong lòng sinh sợ.
Ta chậm rãi hỏi:
“Ngươi có tin vào phụ thân mình không?”
Nàng đáp, giọng chắc nịch:
“Phụ thân thần nữ là bậc cương trực chính trực, luôn lấy đạo nghĩa làm đầu, làm việc ngay thẳng không tư tâm. Là người mà thần nữ kính ngưỡng và tín phục nhất trên đời.”
Ta gật đầu, nhẹ giọng:
“Đã tin thì còn sợ điều gì nữa?”
Nghe vậy, Lý tiểu thư mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự kiên cường.
“Đa tạ người đã khai sáng. Thần nữ đã thông suốt rồi. Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất ngăn, ông trời tất có mắt. Chiếc ngọc bội này là vật tổ mẫu ban tặng, tuy không quý giá về mặt tiền tài, nhưng đối với thần nữ lại vô cùng trân quý. Nay thần nữ xin dâng tặng, thay lời cảm tạ ân tình.”
Ta nghĩ thầm, nếu là thứ mà Vân Hi Nguyệt ham muốn, tất không phải vật tầm thường. Liền gật đầu ra hiệu thu lấy.
Lý tiểu thư hành lễ cảm tạ, sau đó lui xuống.
Dương Cảnh Chi bên cạnh khẽ buông một tiếng thở dài:
“Vân cô nương kia và Tam hoàng tử, e là quan hệ chẳng hề đơn giản.”