Ta nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, đôi mắt này luôn sáng ngời, mỗi khi đối diện, ta cảm thấy mình như một bảo vật quý giá.
Cố Tuyết Trọng nhướn mày nhìn ta.
"Thất nương, nàng có nghe thấy không?"
Nghe thấy.
Vì vậy, ta quay lại nhìn hắn, nhìn vào ánh mắt của hắn, ở cuối ánh nhìn ấy, là ta, một người nhỏ bé nhưng lại được trân trọng.
Ta gật đầu với Cố Tuyết Trọng.
"Tối nay trăng sáng, chúng ta... cùng uống một chén nhé."
Đêm ấy, trăng sáng, sao thưa.
Chúng ta ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, ngăn cách bởi một chiếc bàn nhỏ, khi ngồi xếp bằng, đôi chân đôi khi chạm phải nhau.
Cố Tuyết Trọng ném dây thừng.
Chiếc thuyền trôi dọc theo dòng sông Qin Huai, ánh trăng rơi xuống, hắn rót cho ta một chén rượu trái cây.
"Thất nương, đây là rượu nho từ Tây vực."
"Ngươi thử xem, không say đâu."
Ta uống một hơi cạn sạch.
Nó ngọt lịm.
Ta lại uống thêm hai ba chén, rượu trái cây vào họng, những lời chất chứa trong lòng ta cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
"Phu quân, ta đã từng gả cho người khác rồi."
Cố Tuyết Trọng nói: "Ta biết."
"Ta và hắn đã cãi nhau rất lớn, hắn nói ta là độc phụ, bất hiếu, vô sinh, hay ghen, phạm phải ba điều trong bảy điều cấm."
"Đã có người kiểm tra rồi, ta không phải là một người vợ tốt, sao ngươi vẫn muốn lao vào hố lửa?"
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Cố Tuyết Trọng dừng lại nụ cười.
"Thất nương, hắn mù, nhưng ta không mù."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta biết nàng tốt thế nào."
"Vì thế, ta đã đến đây, đuổi theo nàng cả ngàn dặm."
Ánh trăng rất sáng.
Đôi mắt của Cố Tuyết Trọng sâu thẳm.
Mượn rượu, ta nghiêng người hôn lên đôi mắt hắn. Khi ngồi về vị trí, bỗng nhiên bị hắn nắm lấy cánh tay.
“Thất nương, như thế này không tính là hôn”
Thanh âm hắn khàn khàn cùng đôi môi hơi khô…
Chiếc bàn nhỏ giữa ta và hắn không biết khi nào đã bị đá văng.
Hắn muốn ta gọi tên hắn thật nhiều.
“Cố Tuyết Trọng”
“Cố Tuyết Trọng”...
Dường như rất nhiều năm về trước, cũng từng có một thiếu niên muốn ta gọi tên hắn như vậy.
Ta đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, ta vẫn còn nhỏ. Khi kế mẫu đi lễ Phật, ta đến núi sau chơi và cứu một tiểu tử toàn thân đầy máu.
.
Nói cứu thì thực ra cũng không phải.
Ta tìm cho hắn một cây gậy và đỡ hắn lên để trốn trong một hang động gần đó, không ngờ lại bị một con rắn trong hang đã cắn bắp chân.
Hắn siết c.h.ế.t con rắn, quay lại thấy ta khóc vì sợ hãi, bèn mỉm cười nói: "Nó không có độc đâu".
"Đừng khóc nữa nhé?"
Ta như không nghe được gì cả: "Ta sắp c.h.ế.t rồi! Người ta nói rắn cắn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người!"
Hắn thở dài, ngồi xuống trước mặt ta và muốn hút "máu độc".
"Vì đã nhìn thấy thân thể của người, nên ta phải cưới người. Nhớ kỹ tên ta. Tên ta là...."