Thất Nương

Chương 11



"Cố Tuyết Trọng."

Khi ta tỉnh lại, đã ở trong tiểu lâu.

Cảnh vật trong giấc mơ, ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng khi tỉnh lại, ta đã ở trong nhà.

Mẫu thân nói là Tô Bình Chi đã đưa ta trở về.

Lòng cảm tạ ơn cứu mạng, ta đã hoàn toàn trở thành cái bóng của Tô Bình Chi, theo sau hắn, lớn lên cùng hắn, gả cho hắn, rồi lại cắt đứt quan hệ với hắn.

Tỉnh dậy sau cơn say, đầu ta đau nhức như muốn vỡ ra.

Ta cử động tay chân, chỉ thấy eo đau, chân mỏi.

Nhưng Cố Tuyết Trọng lại trông có vẻ tinh thần tốt, hắn đang hâm nóng canh gà, thấy ta tỉnh lại, hắn múc canh và đem đến trước mặt ta.

"Nàng thử đi, hương vị thế nào?"

Trên mặt canh là một lớp dầu vàng nhạt, người nấu canh không bỏ nhiều gia vị, nhưng lại rất tận tâm.

"Rất ngon."

Chiêu Bình Hầu không bao giờ động tay vào việc bếp núc, sao lại vì ta mà làm những thứ này?

"Cố Tuyết Trọng, ta mang tiếng xấu, ta không muốn như xưa nữa, trốn trong một căn nhà nhỏ lo liệu hậu viện, trở thành phụ thuộc của một người đàn ông."

"Những gì ngươi muốn, có lẽ ta suốt đời này cũng không thể cho ngươi."

Cố Tuyết Trọng cúi đầu hôn lên môi ta, ngừng lại những lời ta chưa kịp nói — "Ngươi không cần phí công vào ta."

"Tiểu nương tử nói nhiều quá."

"Thất nương, ta hai mươi sáu tuổi, lớn hơn nàng ba tuổi, ta hiểu rõ ta đang làm gì."

"Ngay từ đầu, những gì ta muốn chỉ có nàng."

Cố Tuyết Trọng chuyển đến tiểu lâu của ta.

Hắn quả thật là một người chu đáo, vẽ chân mày cho ta, chải tóc cho ta, nấu canh cho ta.

Khi ta pha chế phấn thơm, hắn ngồi bên đọc sách.

Thỉnh thoảng, hắn cũng thử hương thơm cho ta.

Hắn nhấc một ít phấn thơm, đưa lên mũi ngửi sâu, đôi mắt nửa khép lại, để hương thanh khiết tràn vào tâm trí.

"Thất nương, thật là tuyệt vời."

Những ngày này trôi qua nhanh, năm mới đã đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không còn gia đình ở kinh thành, quyết định ở lại Kim Lăng đón Tết, Cố Tuyết Trọng cũng ở lại Kim Lăng.

"Trái tim ta ở đây, nhà ta ở đây."

Hắn nói như vậy khi đang múc canh vịt cho ta.

Ngửi thấy mùi, ta không thể nhịn được, liền nôn ngay trước mặt Cố Tuyết Trọng.

Ta đã mang thai.

Trước đây, ta đã ở bên Tô Bình Chi, uống bao nhiêu thuốc, rơi bao nhiêu giọt nước mắt, cầu nguyện trước tượng Quan Âm Phật Tổ bao lần. Nhưng bụng ta vẫn không có gì thay đổi.

Ta đã phát nguyện trước Phật. Mong cầu tái sinh thân thể, cầu Phật lại cho ta đứa trẻ mà ta chưa từng nuôi dưỡng, quay về trong bụng ta.

Phật nhắm mắt, mỉm cười nhẹ.

Nhưng làm sao có thể tránh được sự tính toán của người bên cạnh, Tô Bình Chi không muốn ta mang thai, đã bỏ nhục hương vào thuốc bổ.

Bây giờ, ta đã mang thai.

Có phải Phật đã đưa đứa bé đó, trở lại bên ta không?

Dòng chảy ấm áp trong tim ta lan tỏa xuống, từ giờ trên thế gian này, ta không còn cô đơn một mình nữa.

Có người liên kết với ta bằng dòng m.á.u của mình.

"Cố Tuyết Trọng, đa tạ."

Cố Tuyết Trọng ngẩn người, rồi bật cười khẽ: "Thất nương, nàng cảm ơn ta điều gì?"

Cảm ơn ngươi, đã xuất hiện khi ta cô đơn và không còn ai bên cạnh.

Cảm ơn ngươi, mặc dù ở trên cao, nhưng không hề khinh miệt ta, mà ngược lại, cẩn thận nâng đỡ ta trong lòng bàn tay.

Trong lòng ta tràn ngập ngàn suy nghĩ.

天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦

Ta hỏi hắn: "Nghe nói chùa Kê Minh rất linh, ngươi có muốn đi cùng ta để tạ ơn không?"

Cố Tuyết Trọng không chút do dự.

"Được."

Chùa Kê Minh linh thiêng, khói hương nghi ngút.

Chỉ là một thoáng xoay người để dâng chút tiền công đức, trước mắt ta, đám đông ào ạt kéo tới, và ta không còn nhìn thấy bóng dáng Cố Tuyết Trọng nữa.

Ta vội vã tìm kiếm hắn, nhưng lại vô tình nhìn thấy một người quen, Tô Bình Chi.